Diệp Viên đánh cũng khá chật vật. Dù sao thì những cạm bẫy trong chí tôn thần mộ đều do những vị đại năng cái thế tạo ra từ hàng ngàn năm trước nên đương nhiên là khủng khiếp rồi.
Hắn bị tiêu hao gần nửa khí tức mới có thể bước ra khỏi khu đó. Đúng là cũng phải trầy da tróc vẩy mà.
“Thất Sát Trận? Quả nhiên phi phàm. Nếu không phải mình có đủ thực lực thì e rằng khó có thể chống lại được rồi. Thật muốn giao đấu một trận ra trò với đám người của mộ huyệt”.
Diệp Viêm lầm bầm sau đó bước đi. Hắn đã bị lừa thì nên tìm vài người để tính sổ vậy. Diệp Viêm nhanh chóng biến mất ở lối ra.
Hắn chưa đi được bao xa thì bỗng có một bóng hình từ chỗ tối xuất hiện. Đó chính là Lâm Chính.
“Thật không ngờ là Diệp Viêm mà cũng không phá nổi Thất Sát Trận, phải đánh lòng vòng để Thất Sát Trận tiêu hao năng lượng rồi thoát ra”, Lâm Chính quan sát tình hình và lên tiếng.
Một lúc sau dường như anh nghĩ ra điều gì đó bèn vội vàng cởi đồ, chấm vết máu dưới đất, vừa quan sát tinh túy của Thất Sát Đồ trận vừa vẽ lên áo của mình.
Cứ thế tầm mười phút mới kết thúc. Lâm Chính nhìn một lúc rồi khẽ chau mày.
“Không được, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài của trận pháp, nếu như thực thi đúng theo hình vẽ này thì khó mà có được uy lực như thế”.
Lâm Chính suy nghĩ rồi đột nhiên nhìn xuống phía dưới. Một lúc sau, anh phát lực mạnh đập xuống mặt đất.
Bùm! Mặt đất rung chuyển, nguồn sức mạnh đổ ập xuống, điên cuồng lan rộng ra. Thế nhưng một lúc sau nó lại về như cũ giống như chẳng hề hấn gì.
“Chất liệu đá quá đặc biệt, không thể nào phá vỡ được”, Lâm Chính cảm thấy không cam tâm. Tinh túy thật sự của Thất Sát Trận nằm ở dưới mặt đất. Nếu có thể phá vỡ lớp bề mặt này thì có thể tìm hiểu được về tinh túy thật sự của nói.
Thế nhưng với chất liệu đá như thế này thì dù có vừa trải qua một trận đấu lớn cũng không thể khiến nó bị phá hủy, thậm chí là chẳng để lại dấu vết gì.
“Xem ra không có cách nào thật rồi”, Lâm Chính thở dài, thầm lắc đầu và định rời đi. Nhưng anh vừa đi được vài bước thì ý thức được điều gì đó bèn quay đầu lại.
Lâm Chính lầm bầm rồi lấy ra 32 cây Hồng Mông Long Châm, ghim xuyên kẽ hở vào thi thể kia...