Đám đông tái mặt, lẳng lặng nhìn nhau.Họ không biết phải làm thế nào. Thiên Xu biết là khó thoát được đành bặm môi bước lên.
“Sự việc đã xảy ra rồi. Tôi biết mình không phải là đối thủ của anh. Anh muốn giết thì giết”, Thiên Xu lạnh lùng nói.
“Tôi không có dự định sẽ giết các người”, Diệp Viêm thản nhiên nói.
“Cái gì?”, Thiên Xu bàng hoàng Những người khác cũng kinh ngạc.
“Diệp Viêm Đại Nhân, anh tha cho chúng tôi sao?”, có người run rẩy nói.
“Chẳng có gì tha thứ với không tha thứ. Tôi nói rôi. Tôi sẽ không giết các người, giờ các người tới đây cả đi”, Diệp Viêm thản nhiên nói. Đám đông thận trọng tới gần.
“Diệp Viêm Đại Nhân...Anh có gì dặn dò sao?”
“Các người tới đây, cởi hết quần áo ra”, đám đông hoang mang nhưng đây là mệnh lệnh của Diệp Viêm nên họ không dám làm trái, họ lập tức cởi quần áo ra.
Diệp Viêm đột nhiên đưa tay lên
Vụt vụt...Châm bạc lập tức ghim lên cơ thể một người
“Á”.
Người này kêu toáng lên: “Diệp Viêm Đại Nhân, anh...làm gì vậy?”
Diệp Viêm không trả lời, chỉ tiếp tục ghim châm lên người người này. Động tác của hắn cực nhanh, hơn nữa châm bạc còn trông vô cùng quỷ dị.
Những vết châm tạo ra những vết máu đỏ trên người người kia. Một lúc sau cơ thể người này lấm tấm toàn vết máu màu đỏ trông vô cùng rợn người
Người này thở gấp, mắt đỏ rực, khí tức trở nên mạnh hơn. Những người ở xung quanh tái mặt vội vàng lùi về sau. Cứ như thế hắn ghim hơn 500 cây châm rồi mới dừng lại.
“Nuốt chửng số thuốc này vào. Nhớ kỹ, chỉ nuốt chửng, không được cắn vỡ. Nếu không thì công cốc”, Diệp Viêm đưa tay ra
Lòng bàn tay hắn hiện ra vài viên thuốc. Người kia vội vàng nhét viên thuốc vào miệng.
Đợi khi đan dược đi xuống miệng thì cơ thể người này bắt đầu xuất hiện những hoa văn bằng máu. Khí tức của người này tăng mạnh, phóng vọt lên trần tường.
“Á”.
Chỉ có điều...Trương Canh đứng im tại chỗ, không hề động đậy.