“Mày vẫn chưa chết sao?”, Diệp Viêm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đám Thiên Xu run rẩy, Diên Dận cũng bàng hoàng. Thế nhưng bọn họ lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Lâm Chính không chết trong chí tôn thần mộ thì cũng chết trong tay Diệp Viêm. Chết ở đâu thì cũng thế.
Mọi người đều khó mà thoát được. Lâm Chính ho khù khụ vài tiếng, sau đó xé mấy miếng vải lơ lửng trên người rồi từ từ đứng dậy.
“Không giết được mày thì sao có thể chết được”, Lâm Chính nhìn chăm chăm Diệp Viêm và nói giọng khàn khàn.
“Giết tao sao?”
Diệp Viêm giật mình, gật đầu, thản nhiên nói: “Lâm Chính, quả nhiên mày ngây thơ nhỉ, nhưng mày không nên vô tri, không nên tự cao tự đại. Giết tao? Mày dựa vào cái gì chứ?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ liếc nhìn hiện trường. Khắp nơi là xác chết, máu chảy thành sông. Đám người Lôi Hổ sớm đã biến mất dạng. Không biết là họ ở đâu.
Những người còn có thể chiến đấu được hoặc là sắp chết hoặc cũng bị thương nặng. Bầu không khí ngập trang sức mạnh phi thăng tinh thuần.
“Điều này...đây là sức mạnh của Lục Địa Thần Tiên sao? Mày đã bước vào cảnh giới này rồi à?”, Lâm Chính chau mày, nhìn chăm chăm Diệp Viêm.
Diệp Viêm khẽ gật đầu, đưa tay lên: “Nhẫn chí tôn đã ban cho tao ngộ tính trước giờ chưa từng có, khiến cho tao tham gia được vào cảnh giới thần tiên diệu kỳ. Tao mượn sức mạnh của những người này và đạt tới bước cuối cùng”.
Đám đông giật mình.
“Trong nhẫn chí tôn quả nhiên có toàn bộ truyền thừa từ xưa của chí tôn”, Thiên Xu run rẩy nói.
“Giờ đây Diệp Viêm đã có được truyền thừa, còn có cả tu vi của thần tiên, thì chắc chắn là hắn sẽ trở nên vô địch ở vực Diệt Vong”.
“Sắp tới sẽ là thời đại của Diệp Viêm sao?”
Đám đông bàng hoàng, cúi đầu lầm bầm. Lâm Chính chau mày, nhanh chóng thi triển chiêu thức.
“Như thế này thì tao càng khó giết mày hơn rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Mày nên nghĩ cách làm thế nào để chạy thoát...hoặc là cầu xin đi”, Diệp Viêm nói.
“Chắc không cần đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tao thấy cần đấy”.
Diệp Viêm điềm đạm phất tay. Một luồng sức mạnh phi thăng phóng ra xé nát mặt đất trước mặt. Bụi cát bay mịt mù, đập vào người Lâm Chính.
“Không cần phải tao nói đâu, mày sẽ biết nhanh thôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.