Diệp Viêm nhìn chăm chăm đường kiếm, đôi mắt hắn tối sầm. Lâm Chính vẫn ghìm chặt hắn, chờ đợi thanh kiếm tới.
Dù cơ thể anh đang nứt ra vì bị ảnh hưởng bởi lực phi thăng của Diệp Viêm. Thế nhưng anh vẫn không chịu buông tay.
Hai cánh tay của anh như hai gọng kìm khống chế lấy Diệp Viêm. Đúng lúc này Diệp Viêm đột nhiên ngừng giãy giụa. Lâm Chính nín thở.
“Lâm Chính, đừng tốn công vô ích nữa. Chúng mày không làm gì được tao đâu”, Diệp Viêm quay qua nói.
“Vì vậy mày định bảo tao thả mày ra?”, Lâm Chính nói.
“Tao chỉ khuyên mày nhanh chạy đi đi. Hôm nay mày chỉ không giết được tao mà còn vì tao gây ra họa nữa. Mày tưởng những người đó tới cứu mày sao? Bọn họ tới vì lợi ích của họ. Nhẫn chí tôn trên người tao, cơ duyên trên người mày đều là những thứ mà họ muốn. Mày mà không đi thì cũng chết thôi”, Diệp Viêm nói.
“Nếu có thể lấy được mày thì giao ra cơ duyên trên người tao cũng có sao đâu”, anh đáp lại.
Diệp Viêm nhìn hắn: “Tao khiến mày hận thế cơ à?”
“Không phải, mà là mày muốn giết tao thì tao sao có thể tha cho mày được. Cuộc đời tao không cầu danh lợi, chỉ hi vọng có thể sống đời bình an. Mày có thể giết tao nhưng mày là một kẻ tuyệt tình, đã diệt là diệt tận gốc, như vậy thì những người bên cạnh tao cũng sẽ trở thành đối tượng để mày tiêu diệt. Vì vậy, dù tao có thịt nát xương tan thì cũng phải lấy cho bằng được tính mạng của mày”, Lâm Chính nói bằng vẻ dữ dằn.
Diệp Viêm nhìn hắn chăm chăm. Một lúc sau, hắn nín thở. Lúc này thanh kiếm đã lao tới.
Sức mạnh của nó bùng nổ trong không gian. Thanh kiếm dù không giết chết được Diệp Viêm thì cũng có thể khiến hắn bị thương nặng.
Thế nhưng một giây sau, cơ thể hắn bỗng phát ra ánh sáng màu đỏ. Sau đó cả đất trờ trở nên im lặng.
Mây ngừng chuyển động. Nhật nguyệt ngừng xoay vần. Thậm chí đến các cao thủ đang lao tới kia cũng dừng lại.
Lâm Chính giật mình. Ánh sáng đỏ phóng ra từ người của Diệp Viêm.
Lâm Chính không thể nào đối phó được. Cả người anh bay bật ra, đạp mạnh xuống đất. Thanh kiếm kia cũng bị đẩy lùi.
“Rút lui”.
Đôi mắt trong đám mây nhìn về phía cái hố có Lâm Chính sau đó dẫn đoàn cao thủ đáp xuống. Lâm Chính nằm đó lập tức gắng gượng bò dậy.