Đám đông á khẩu.Giản Sinh phản ứng lại, hai mắt đỏ au, lập tức định xử lý Lâm Chính. Thế nhưng Cửu Tử Chân Nhân đã ngăn hắn lại.
“Đệ nhất vực Diệt Vong dù sao cũng là kẻ có thực lực, đừng xốc nổi”, Cửu Tử Chân Nhân điềm đạm nói.
“Vâng sư phụ”, Giản Sinh chắp tay với vẻ mặt dữ dằn.
“Cậu chính là đệ nhất vực Diệt Vong?", Cửu Tử Chân Nhân nhìn Lâm Chính bằng vẻ chịch thượng và thản nhiên hỏi.
“Bà chính là Cửu Tử Chân Nhân?”, Lâm Chính không trả lời mà chỉ hỏi lại.
Thật to gan! Đám đệ tử của Cửu Tử Chân Nhân tức giận.
“Hừ! Ngông cuồng gớm. Cũng kệ thôi, tôi cũng chẳng so đo với người sắp chết làm gì”.
Cửu Tử Chân Nhân hừ giọng: “Vừa rồi cậu đã nói vậy thì giờ tôi giết cậu để báo thù cho đệ tử của tôi, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Cái chết đệ tử của bà là do hắn tự chuốc lấy. Nhưng nếu bà muốn báo thù thì tôi cũng không phản đối. Không biết bà có đủ thực lực hay không thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
Cửu Tử Chân Nhân trông lạnh lùng nhưng thực ra bà ta đang tức điên lên. Bà ta tung hoành ở vực Diệt Vong đã nhiều năm nhưng chưa có ai khiêu chiến bà ta như vậy.
“Thú vị đấy. Xem ra tôi không xử lý cậu thì không ổn rồi. Để tôi xem nhé”, Cửu Tử Chân Nhân bước tới.
“Sư tôn hà tất phải ra tay, để đệ tử”, Giản Sinh vội vàng bước ra, chắp tay nói.
“Người này là đệ nhất Ngoại Vực, thực lực phi phàm, mọi người không phải là đối thủ của cậu ta đâu”, Cửu Tử Chân Nhân chau mày.
“Sư tôn, nếu không thể báo thù cho em trai của đệ tử thì còn có ý nghĩa gì nữa. Huống hồ sư tôn cũng ở đây, nếu đệ tử không làm gì thì cũng không nên ở đây”, Giản Sinh trầm giọng.
Đầu Giản Sinh tách rời, hắn chết ngay tại chỗ.