Đám đông lùi ra sau núi, nhìn ra xa. Người dân ở xung quanh cũng đã bỏ chạy hết.
Cửu Tử Chân Nhân nhếch miệng cười lạnh lùng; “Đợi giết chết cậu xong thì bọn họ cũng không ai chạy thoát được đâu. Có lẽ cậu nên phát động bọn họ cùng tấn công tôi. Như vậy thì còn có cơ hội chiến thắng.Giờ có vẻ như cậu muốn đấu một một với tôi. Cậu có đủ thực lực không?”
“Có hay không thì bà cứ thử là biết”, Lâm Chính nói.
“Tôi đã thử rồi”, Cửu Tử Chân Nhân đột nhiên cười.
“Đã thử rồi sao?”, Lâm Chính giật mình. Dường như anh ý thức được điều gì đó bèn kiểm tra cơ thể mình.
Đột nhiên.
“Hự...”, Lâm Chính run lẩy bẩy, suýt nữa thì ngã xuống đất. Đầu gối cậu khụy xuống, tay chống xuống đất để không cho mình ngã ra.
“Ha ha...”
Các đệ tử phía sau Cửu Tử Chân Nhân bật cười ha ha.
“Đồ vô dụng, như vậy mà cũng đòi đánh với sư tôn? Đúng là nực cười”
“Cậu đã trúng kỳ độc của sư phụ, mạng của cậu sắp không còn nữa rồi”.
“Ha ha…”, đám đệ tử cười chế nhạo.
“Trúng độc?”, Lâm Chính chau mày.
“Sư tôn tôi là ai chứ? Thi triển độc cũng chỉ trong nháy mắt thôi. Lúc cậu nhìn thấy sư tôn của tôi thì sư tôn đã ra tay với cậu rồi”, một đệ tử khác cười nói.
“Lâm Chính, nể tình cậu từng đứng đầu vực Diệt Vong, có thành tích lại có thiên phú không tệ nên hay là thế này, cậu giao cơ duyên mà cậu lấy được ở chí tôn thần mộ cho tôi, may ra tôi còn giữ cho cậu toàn thây”, Cửu Tử Chân Nhân nheo mắt cười.
Cửu Tử Chân Nhân gầm lớn. Bàn tay bà ta bỗng trở nên khô khốc giống như tay quỷ vồ tới với khí độc ghê người. Tay bà ta nhắm thẳng vào Lâm Chính.