Tại tổng bộ của Dương Hoa. Mã Hải đang vò đầu bứt tai xử lý văn bản.
Từ khi Lâm Chính rời đi, ông ta đã trở thành trung tâm của Dương Hoa. Không chỉ đích thân xử lý công việc ở đây mà đến cả vấn đề phòng thủ ở Giang Thành cũng do ông ta chỉ thị.
“Mã Hải, đến lúc nghỉ ngơi thôi, ông mà còn tiếp tục như vậy, nếu chủ tịch không quay về thì ông sẽ ngã khụy mất’.
Từ Thiên châm thuốc, ngồi ghế sô pha và trầm giọng. Hai mắt ông ta cũng hằn lên vân máu, rõ ràng đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi.
Sau khi Lâm Chính rời đi, người của Thiên Ma Đạo tới Giang Thành càng lúc càng đông. Kế nghi binh của Lâm Chính dường như đã bị Thiên Ma Đạo nhận ra. Ban đầu họ không dám vào thành, chỉ quan sát ở bên ngoài. Giai đoạn này họ đã vào cả trong thành, thập chí là còn tiến sát tới tổng bộ của Dương Hoa rồi.
Điều này không phải là tin tốt với Dương Hoa. Nếu như để Thiên Ma Đạo biết được Lâm Chính không ở Giang Thành thì có lẽ họ sẽ tấn công ngay lập tức.
Vì vậy Mã Hải đã phải gọi điện sớm cho Vạn Kính Tùng, nhờ ông ta cử người cắm quân ở Giang Thành, bảo vệ sự an toàn ở đây.
Thế nhưng Vạn Kính Tùng cũng đang vô cùng bận rộn. Chiến trường phương Bắc đang diễn ra, không những đội quân Long Tổ được cử tới đây mà thậm chí đến cả đội quân phía Nam cũng bị rút người điều động tới
Hiện tại người có thế cứu viện cho Mã Hải chỉ còn là đội quân Long Huyền. Với số sức mạnh này mà muốn đối phó với Thiên Ma Đạo thì đúng là không khác gì nằm mơ.
“Không sao. Tôi làm thêm lúc nữa. Nếu mà dừng lại, Dương Hoa sẽ loạn mất. Từ Thiên, ông nghỉ ngơi đi, giai đoạn này ông cũng mệt rồi”, Mã Hải vừa xử lý tài liệu vừa nói. Ông ta cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Từ Thiên im lặng, tiếp tục hút thuốc. Lúc này, một bóng hình chạy vào trong phòng làm việc.
“Mã tổng, sếp Từ, không hay rồi. Một nhóm người của Thiên Ma Đạo lại xông vào Giang Thành rồi”, người này vội vàng báo cáo.
“Cái gì?”, Từ Thiên đứng bật dậy, trố tròn mắt.
“Mau cử người đi ngăn lại đi”, Mã Hải trầm giọng.
“Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu đã cử người rồi nhưng...giờ không ngăn lại được”, người này khóc dở mếu dỡ.
Mã Hải tối sầm mặt
“Đám người đó thuộc đội quân tinh nhuệ của Thiên ma Đạo. Xem ra bọn họ đã đoán ra được Lâm Chính không có mặt ở Giang Thành. Đám người này chẳng đến để xác nhận thông tin”.
Từ Thiên bặm môi
“Phải tiêu diệt đội quân đó. Nếu để chúng bình an vô sự rời khỏi Giang Thành thì Thiên Ma Đạo sẽ biết chắc chắn việc chủ tịch Lâm không có ở đây. Như vậy họ sẽ tấn công vào Giang Thành mất”.
Mã Hải đặt bút xuống, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ lập tức gọi điện nhờ đội quân Long Huyền khóa chặt Giang Thành. Từ Thiên, ông mau mời Thần Hỏa Tôn Giả ra tay giúp đỡ”.
Mạn Sất Hồng và Cùng Đao đang liều mạng lao lên.