“Thần y Lâm là y võ tuyệt đỉnh, nhìn da nhìn xương là có thể biết được một người đã sống bao nhiêu tuổi. Tám thủ vệ cấm địa bị cậu chém chết hết bảy người, cậu không biết tuổi thật của họ sao? Chẳng lẽ thần y Lâm nghĩ tôi đang lừa gạt cậu?”.
Tử Long Thiên cười nói.
Lâm Chính nghe vậy lập tức làm ra vẻ suy tư.
Tử Long Thiên cười híp mắt.
“Chuyện này tôi phải suy nghĩ thêm!”.
Hai phút sau, Lâm Chính ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
“Ha ha ha ha, không thành vấn đề! Chúng tôi có thể đợi cậu, nhưng hi vọng thần y Lâm đừng kéo dài quá lâu. Dù sao thời gian của chúng tôi không nhiều lắm, tính nhẫn nại cũng không nhiều!”, Tử Long Thiên mỉm cười nói.
“Yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng trả lời các ông, nhưng tôi hi vọng trong thời gian tôi suy nghĩ, người của tôi không được có chút thương tổn nào! Tôi muốn bọn họ phải được hoàn hảo nguyên vẹn, khỏe mạnh, không bị hành hạ, không phải chịu đau! Nếu không thì là Thiên Ma Đạo các người không có thành ý!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Không thành vấn đề! Tôi có thể xin đạo chủ chữa trị cho bọn họ, bảo đảm ai cũng khỏe mạnh hoạt bát. Chỉ là… nếu thần y Lâm lâu không trả lời, hoặc là từ chối chúng tôi, thế thì bọn họ chỉ có thể trở thành tế phẩm tu luyện của Thiên Ma Đạo. Kết cục của họ sẽ thế nào tôi nghĩ thần y Lâm cũng đã nghe được chút ít từ kẻ phản bội Mạn Sát Hồng nhỉ?”.
Trong mắt Tử Long Thiên lóe lên tia sáng sẫm màu, nụ cười trở nên dữ tợn.
Lâm Chính không nói gì, quay người rời đi.
“Thần y Lâm, chúng tôi đợi tin tức của cậu”.
Tử Long Thiên cười, hét với theo.
Đợi Lâm Chính đi xa, nụ cười trên mặt ông ta mới biến mất.
“Đại nhân, người này sẽ khuất phục Thiên Ma Đạo chúng ta sao?”, một ma nhân ở cạnh đi tới, cung kính hỏi.
“Chắc là không đơn giản như vậy!”.
Tử Long Thiên trả lời, mặt không có cảm xúc.
“Vậy vì sao còn phải thả hắn đi? Chúng tôi đã mai phục xong, chỉ cần đại nhân ra lệnh chắc chắn có thể khống chế được kẻ đó!”, người đó nói.
Tử Long Thiên nhìn người đó, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét: “Cậu thật sự cho rằng thần y Lâm ở Giang Thành dễ đối phó vậy sao? Tám thủ vệ cấm địa chỉ còn lại một người chật vật chạy trốn. Theo như bọn họ nói, tám người bao vây, sử dụng cả Diệt Thế Ma Trận mà không thể làm thần y Lâm bị thương. Các cậu là cái thá gì, dựa vào đâu giao đấu với cậu ta?”.
“Chuyện đó…”.
“Đạo chủ ra lệnh, dù có thành công hay không cũng phải thử xem. Nếu thành công, tình thế của Thiên Ma Đạo có thể sẽ xoay chuyển được! Thần y Lâm y võ thông thiên, y thuật của cậu ta kết hợp với cấm thuật của Thiên Ma Đạo thì sẽ vô địch, đánh đâu thắng đó! Dù sao thuộc hạ của cậu ta đều nằm trong tay chúng ta, người này bị chúng ta khống chế, sao phải vội chiến đấu với cậu ta?”.
“Đại nhân nói phải, là thuộc hạ nông cạn…”.
…
Xuống núi, Lâm Chính chạy thẳng đến xe ở dưới núi, lái xe đến Giang Thành.
Đợi sau khi đến Giang Thành, đám người Từ Thiên đã tìm tới.
“Chủ tịch Lâm, tình hình thế nào rồi? Mã tổng có ổn không?”.
Từ Thiên vội hỏi.
Lâm Chính nghiêm nghị hô lên.