“Sao lại như vậy?”.
Cổ Cương mở to mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Ông ta mở bản vẽ ra, nhìn chằm chằm radar ở màn hình trước mặt, nói: “Các cậu không đi theo tuyến đường trên bản vẽ sao?”.
“Thủ trưởng, chúng tôi đi đúng theo đường trên bản vẽ, không hề sai lệch!”.
Một người trên tàu nói.
“Vậy vì sao lại bị sét đánh? Theo lý mà nói, con đường này không có nguy hiểm nào, hoàn toàn suôn sẻ thuận lợi mới phải!”.
Cổ Cương mở to mắt nói.
Lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt trắng bệch.
“Trừ khi… người của Đông Phương Thần Đảo đã thay đổi con đường nối với thế giới bên ngoài! Phong tỏa Đông Phương Thần Đảo hoàn toàn!”.
“Chẳng lẽ bọn họ không muốn tiếp xúc với người ở bên ngoài nữa sao?”.
Cổ Cương bị suy nghĩ bạo dạn của mình dọa sợ, nhưng nghĩ kỹ cũng không phải không có khả năng.
Nếu không, vì sao ở đây lại có sấm sét, khó đi như vậy?
Chỉ có một khả năng! Ở đây… cũng bị mây sấm sét bao phủ!
“Có vấn đề, nhất định là có vấn đề!”.
Cổ Cương hít sâu một hơi, quát khẽ: “Chúng ta còn cách điểm đến bao xa?”.
“Khoảng… 200 hải lý…”.
“Tăng tốc tiến lên! Mau chóng đạt tới điểm đến, không được dừng lại!”.
“Vâng!”.
Người trên tàu tăng tốc độ của tàu chiến lên mức tối đa.
Đúng lúc này, một người kinh ngạc la lên: “Thủ trưởng! Không hay rồi! Ở phía trước cách một hải lý phát hiện một đám mây sấm sét rất lớn! Dường như có dông bão hội tụ…”.
“Cái gì?”.
Cổ Cương kinh hãi.
Đám mây dông bão?
Tia sét ở đây cái nào cái nấy to như eo người trưởng thành. Nếu đám mây dông bão hình thành cuốn qua đây, chẳng phải tàu chiến sẽ tan tành hay sao?
“Quay lại! Quay lại!”.
Cổ Cương lập tức hét lên.
“Không được, thủ trưởng, đám mây dông bão vừa hội tụ vừa di chuyển về phía chúng ta, tốc độ rất nhanh, e là chưa tới mấy phút sẽ bao phủ chúng ta!”.
“Vậy thì tiến tới, lao thẳng qua nó cho tôi!”.
Hai mắt Cổ Cương đỏ lên.
Bọn họ biết đây là thời khắc mấu chốt, chỉ có thể liều mạng!
Tàu chiến ngay lập tức mở hết tốc lực, tiến thẳng về phía trước.
Quả nhiên, một đám mây dông bão đáng sợ xuất hiện trên vùng biển.
Nó cuốn theo lượng lớn nước biển, trong đó còn có vô số tia chớp cuồn cuộn.
Số sấm chớp này giống như nộ long gào thét trong mây.
Tầm nhìn tối đen bỗng sáng như tuyết bởi tia chớp này.
Cổ Cương nhìn chằm chằm radar, sắc mặt trắng bệch.
Chỉ cần cầm cự được hành trình mười mấy hải lý này là có thể bỏ xa đám mây dông bão.
Kiên trì!
Nhất định phải kiên trì!
Cổ Cương âm thầm cắn răng.
Đúng lúc đó.
Ầm ầm!
Một tia chớp đánh vào boong tàu.
Vù!
Boong tàu bị thiêu đốt.
“Hả?”.
Mọi người kinh hãi.
“Cần phải có người qua đó dập lửa, không thì lửa càng lúc càng mạnh, tàu chiến của chúng ta sẽ bị đánh chìm!”, một người hét lên.
“Thiết bị tự động dập lửa của chúng ta đâu?”.
Cổ Cương tóm lấy người đó, hét lên.
“Thủ trưởng, thiết bị tự động dập lửa của chúng ta đã bị trục trặc lúc sét đánh, nhân viên kỹ thuật đang sửa, trong thời gian ngắn không khởi động được!”, người đó muốn khóc.
“Các cậu…”.
Cổ Cương tức giận nhưng không làm được gì.
Ông ta nhìn chằm chằm bọn họ, đột nhiên lấy bình chữa cháy từ trên tường xuống, định lao ra ngoài.
“Thủ trưởng, ông làm gì vậy?’.
“Để tôi đi, thủ trưởng!”.
“Thủ trưởng phải ở lại đây chỉ huy!”.
Mọi người vội vàng ngăn Cổ Cương lại, sốt ruột hét lên.
“Các cậu có nhiệm vụ của các cậu! Mỗi người lo việc của mình, mau chóng lái tàu thoát ra khỏi đây, để tôi đi dập lửa!”.
Cổ Cương nói.
“Thủ trưởng!”.
“Không được! Tuyệt đối không được!”.
“Thủ trưởng đi thì nguy hiểm quá, để chúng tôi đi đi!”.
“Ngu ngốc! Các cậu đi thì không nguy hiểm sao? Mau tránh ra cho tôi! Ai không tránh, coi chừng tôi đánh các cậu!”.
Cổ Cương nổi giận mắng chửi, hai mắt đỏ lên, còn làm bộ dạng như sắp đánh nhau.
Dù là vậy vẫn không có hiệu quả, hai bên tranh chấp không thôi.
Giờ phút này, thái độ mọi người cực kỳ kiên quyết, không để ông ta đi.
Cổ Cương không nhịn nổi nữa, vừa định nổi cáu thì một người trên tàu la lên: “Lửa tắt rồi!”.
“Cái gì?”.
Đám người Cổ Cương sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía boong tàu qua cửa kính.
Lửa cháy trên boong tàu đã được dập tắt, không còn ánh lửa, khói dày đặc tan đi.
Một bóng người đứng sừng sững trên boong tàu, đó không phải ai khác mà chính là Lâm Chính!
“Tướng Lâm!”.
Cổ Cương mừng rỡ.
“Cổ Cương, hình như người của Đông Phương Thần Đảo không hoan nghênh chúng ta cho lắm”.
Lâm Chính liếc vào bên trong khoang thuyền, cất tiếng nói.
Cổ Cương lúng túng, nhưng vẫn vội vàng la lên: “Tướng Lâm, tàu chiến bị hư hại, không được để bị sét đánh nữa, nếu không thì tàu sẽ chìm! Chúng ta cần phải nghĩ cách…”.
“Yên tâm, có tôi!”.
Lâm Chính bình thản đáp, sau đó nhắm hai mắt lại, dường như đang vận hành gì đó.
Cổ Cương trố mắt nhìn, lắp bắp lên tiếng.