“Cậu… Cậu…”.
Lôi Phúc tức đến mức mặt đỏ bừng, tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, một lúc lâu không nói nên lời.
Khuyết Thu cũng nhíu mày.
Những lời Lâm Chính nói nghe cũng có lý, chỉ là… nó thật sự khó nghe.
Những lời đó đâm thẳng vào tim của người Đông Phương Thần Đảo.
Cứ như người trên đảo toàn là kẻ gian nịnh đại gian đại ác.
Đông Phương đảo chủ trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Xem ra tướng Lâm có thể trở thành long soái thứ tư của Long Quốc không phải chỉ có hư danh, khâm phục!”.
“Quá khen, tạm biệt!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, phất tay dẫn theo Cổ Cương rời đi.
“Chờ đã!”.
Đông Phương đảo chủ vội gọi lại.
Cổ Cương mừng rỡ, biết những lời Lâm Chính nói đã có hiệu quả.
Lâm Chính thong thả chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Đảo chủ còn việc gì sao? Đưa tiễn thì không cần, chúng tôi có tàu, chúng tôi tự đi được”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày, thản nhiên nói: “Nếu tướng Lâm đi như vậy thì e là danh tiếng của Đông Phương Thần Đảo chúng tôi sẽ bị hủy hoại mất. Xin mời tướng Lâm nán lại đây, chuyện xuất binh chúng ta ngồi xuống từ từ bàn, thế nào?”.
“Đảo chủ muốn bàn thế nào?”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Đông Phương đảo chủ lắc đầu: “Tướng Lâm! Không phải tôi không đồng ý xuất binh, mà thực sự là khó có thể phục chúng. Nếu tướng Lâm có thể làm người dân trên đảo tin phục, chuyện xuất binh có gì khó?”.
“Làm sao mới có thể khiến bọn họ tin phục?”.
Đông Phương đảo chủ im lặng.
Lôi Phúc lại hừ một tiếng: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm khó cậu! Thế này, ở Tây Đảo chúng tôi có một số di vật tổ tiên. Số di vật tổ tiên đó là dụng cụ cúng tế tổ tiên của Đông Phương Thần Đảo, có một không hai, nhưng không biết từ lúc nào trên Tây Đảo lại xuất hiện quái nhân. Tên quái nhân đó điên điên khùng khùng, thực lực lớn mạnh, di vật cúng tế tổ tiên của chúng tôi đã bị quái nhân đó trộm đến Tây Đảo! Chúng tôi muốn lấy lại chúng nhưng không đấu lại quái nhân đó, nếu tướng Lâm có thể trợ giúp chúng tôi lấy lại di vật thì toàn bộ đảo chúng tôi sao lại không tin phục tướng Lâm?”.
“Thế à?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Không còn di vật, con cháu của Đông Phương Thần Đảo không thể cúng tế tổ tiên! Chuyện này liên quan đến toàn đảo, nếu có thể lấy lại di vật, chúng tôi sẽ nợ tướng Lâm một món nợ lớn, lấy đó làm cớ xuất binh thì ai dám không đi?”, Đông Phương đảo chủ nói.
Cổ Cương nghe vậy lập tức nổi giận: “Các ông nhiều người như vậy còn không lấy lại được, chẳng lẽ lại mong chờ tướng Lâm chúng tôi? Nếu tướng Lâm gặp chuyện gì bất trắc, Đông Phương Thần Đảo các người có gánh được hậu quả không?”.
Người của một đảo còn không lấy được nó, chứng tỏ thực lực của quái nhân đó rất mạnh, e rằng Lâm Chính cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Vậy có khác nào đi chịu chết.
Lôi Phúc cười nhạt: “Tướng Lâm có thể không đi. Chúng tôi cũng không ép buộc tướng Lâm mạo hiểm!".
“Ông…”.
Cổ Cương tức giận.
Nếu Lâm Chính từ chối thì những lời lúc trước anh nói sẽ thành uổng công vô ích.
Ít nhất Đông Phương Thần Đảo đã cho cơ hội.
Vậy thì không thể dùng thiên hạ quốc gia để đánh giá đạo đức bọn họ nữa.
Cổ Cương sốt ruột, không biết nên làm thế nào mới phải.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Tôi có thể đi!”.
Mọi người sửng sốt.
Xem ra Tây Đảo này… không hề tầm thường!