Lâm Chính đứng một mình ở đó, tay cầm một món đồ, không biết đó là vật gì.
“Quả nhiên là thần y Lâm”, An Huyền nheo mắt, nhìn về phía sau anh.
Phía sau Lâm Chính không có một bóng người nào khác. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh một mình tới đây.
“Giờ để xem hắn lựa chọn thế nào”, An Huyền khẽ nói.
Lâm Chính một mình đi tới lối vào của Thiên Ma Đạo. Lúc này các cơ quan ở lối vào đã được mở hết, con đường với các cạm bẫy kỳ lạ được thiết kế dày đặc.
Nhìn là thấy những cơ quan này dài bất tận. Và ở tận cùng có một màn sương màu đen ở đó với vô số ma nhân đang chờ đợi.
Lâm Chính chỉ có một người. Dù anh có tài năng thông thiên thì cũng khó mà vượt qua được.
Quả nhiên, Lâm Chính nhìn một lúc rồi quay người đi về phía khu rừng. An Huyền thấy vậy thì mừng lắm.
Hắn tin với thực lực của Lâm Chính thì chắc chắn anh đã cử người thăm dò từ trước nên sẽ biết về con đường này.
“An Huyền đại nhân, mau chóng chuẩn bị thôi”, Tỉnh Duyên Hà ở phía sau trầm giọng.
“Yên tâm đi Tỉnh đường chủ, chúng tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chỉ đợi hắn bước vào thôi”.
An Huyền bật cười. Lạc Đàm Hoa nhìn cái túi trong tay Lâm Chính với ánh mắt nghi ngờ.
Đó là thứ gì vậy? Tại sao tấm vải bên ngoài lại có máu?
“Lạc Đàm Hoa chuẩn bị khởi động cơ quan, Lâm Chính tới rồi”, An Huyền khẽ nói.
“Vâng, đại nhân”, Lạc Đàm Hoa chạy đi.
An Huyền nhìn chăm chăm Lâm Chính và bước về phía anh. Lúc này mỗi bước đi của Lâm Chính như đang đạp lên trái tim của An Huyền, khiến hắn lo lắng nhưng cũng rất hào hứng.
Khói bụi bay mù trời, một bóng hình từ từ hiện ra đập vào mắt hắn.