Vô số ánh mắt từ mọi hướng đổ dồn vào bóng người đó.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng da đen nhánh.
Người đàn ông có ria mép, cao gần hai mét, cánh tay thon dài đến đầu gối, nước da xanh xao, mắt đỏ ngầu, mái tóc bạc dài tung bay trong gió.
Ông ta chính là đạo chủ!
"Bái kiến sư tôn!"
An Huyền bị Tịnh Thế Bạch Liên dọa đến mức nửa sống nửa chết, trên người đầy vết thương, nhìn thấy người đàn ông này, hắn như nhìn thấy vị thần của mình, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu khóc rống.
"Bái kiến đạo chủ!"
Rất nhiều ma nhân từ bốn phía chạy tới cũng quỳ rạp xuống đất cung kính hô lớn.
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm đối phương, khuôn mặt tỏ ra kiên định.
Cuối cùng cũng gặp được đạo chủ!
Chỉ cần giải quyết xong người này, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Đạo chủ chậm rãi bước tới.
Uy lực còn sót lại của Tịnh Thế Bạch Liên còn chưa tiêu tan, nhưng đạo chủ hoàn toàn không thèm để ý.
Chỉ với đòn đánh này, Lâm Chính có thể kết luận rằng Tịnh Thế Bạch Liên không giết được đạo chủ!
Ông ta chậm rãi đi tới, giẫm lên đống đổ nát, bước đến nơi cách Lâm Chính không đến trăm mét rồi dừng lại, đánh giá Lâm Chính một lượt từ trên xuống dưới bằng đôi mắt đỏ như máu, gật đầu tán thưởng.
"Đúng là một căn cốt cực tốt, nếu cậu biến thành ma thì trên đời này ai dám gọi cậu là ma?"
Đạo chủ cười nhạt nói, dường như rất ngưỡng mộ Lâm Chính.
"Tôi hành y cứu người bị thương, sao có thể nhập ma chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm, máu dính trên tay cậu không hề thua kém tôi, tôi đã thành ma, sao cậu lại không thể thành ma chứ?", đạo chủ cười nói.
"Tất cả người mà tôi giết đều là những kẻ đáng chết”.
"Thế nào là kẻ đáng chết? Chẳng qua là vì lợi ích của bản thân mà thôi! Trong mắt cậu, bọn họ đáng chết nhưng trong mắt người khác thì không. Đúng sai trên đời này không bao giờ là tuyệt đối”, đạo chủ lắc đầu nói.
"Nói nhảm làm gì? Muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Nhưng đạo chủ không hề tỏ ra lo lắng mà chỉ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Thần y Lâm, tôi và cậu vốn dĩ không thù không oán, tôi không hiểu tại sao cậu cứ nhắm vào tôi! Nếu tôi và cậu liên thủ, thế giới này không phải sẽ do chúng ta định đoạt sao?”
"Sao thế? Ông đang cố thuyết phục tôi đầu hàng ông à?"
Lâm Chính lắc đầu cười khẩy: "Đã vậy thì quên đi, tôi khuyên ông không nên phí lời”.
Cuối cùng cũng có người khiêu chiến với ông ta.