Huyết khí bay ngập trời ở Thiên Ma Đạo. Cả một vùng không gian nhuốm máu. Đám đông bàng hoàng. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy lúc này biển máu được hút về phía đạo chủ. Cơ thể đạo chủ giống như một cái hố sâu, máu không ngừng chảy vào để lấp đầy Một vòng xoáy bằng máu xuất hiện.
Cơ thể đạo chủ cũng trở nên được kết tinh. Có điều ngũ quan và tứ chi của ông ta vẫn đang bị dung hòa.
Lâm Chính đanh mặt. Đảo chủ Đông Phương ở phía bên ngoài ý thức được điều gì đó bèn tái mặt: “Không thể nào”.
“Đảo chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đạo chủ Thiên Ma Đạo đang dùng chiêu thức gì thế?”, một người ở bên cạnh vội vàng hỏi.
Đảo chủ Đông Phương bặm môi: “Ông ta...thăng hoa”.
“Thăng hoa sao?”
“Nói thô một chút thì là đột phá”, đảo chủ Đông Phương nói.
“Đột phá?"
“Vào lúc then chốt như thế này sao?”
Đám đông nhìn nhau, cảm thấy vô cùng trùng hợp.
“Có lẽ là do nhất thời đột phá. Vừa nãy khi chiến đấu với Lâm Chính thì có lẽ ông ta đã hấp thụ sức mạnh của cậu ấy, muốn mượn sức mạnh của cậu ấy để đột phá”, đảo chủ trầm giọng.
“Đạo chủ Thiên Ma Đạo đạt tới cảnh giới này rồi thì tu vi sẽ khó đột khá vô cùng. Có lẽ ông ta đã tới nút cổ chai, chỉ cần thêm một cơ duyên là sẽ đột phá. Thế nhưng cơ duyên vốn là thứ không thể cưỡng cầu. Sự xuất hiện của tướng Lâm đã được ông ta coi là cơ duyên. Có lẽ tất cả đã nằm trong kế hoạch của ông ta, ông ta lợi dụng tướng Lâm để đột phá tu vi của chính mình.
Đảo chủ nói tiếp. Những người nghe thấy đều tái mặt.
“Như vậy thì chẳng phải là tướng Lâm bị gài vào kế hoạch của đạo chủ hay sao?”
“Một khi ông ta đột phá thì thực lực không biết sẽ đạt tới mức độ nào? Tướng Lâm...liệu có thắng được hay không?”, mọi người run rẩy hỏi
“Giết”