Lâm Chính không hề do dự, chỉ đưa tay ra chỉ điểm.
Vụt! Một đường sáng phóng ra từ đầu ngón tay, tạo thành những đợt sóng đánh tan đao khí. Thế nhưng đao khí vẫn phóng tới liên tục.
Ngu Sơn Thủy và Vương Nhất Thánh chật vật chống đối, vô cùng mất sức. Lâm Chính đanh mắt, đột nhiên gầm lên: "Hai người áp sát vào tôi".
Hai người họ giật mình, mặc dù không biết kế hoạch của Lâm Chính là gì nhưng họ vẫn nhanh chóng áp sát vào anh. Họ vừa làm vậy thì bỗng cảm thấy từ cánh tay và cổ mình có một cơn chấn động nhẹ.Họ cúi đầu nhìn thì thấy ở đó có những cây châm.
"Thần y Lâm, chúng tôi vẫn chưa bị thương. Cậu đang làm gì vậy?", Ngu Sơn Thủy hỏi.
"Đừng nói nhiều, mau lao lên", Lâm Chính nói.
"Lao lên sao?", hai người không hiểu nhưng lúc này đối phương lại tấn công như vũ bão nên họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Vương Nhất Thánh vội vàng đỡ đòn. Thế nhưng đối phương quá đông, tất cả đều dồn lực tấn công họ nên họ cũng bị mất sức. Cuối cùng thì...
Vụt vụt...Vài đường đao phá vỡ hàng phòng ngự của Vương Nhất Thánh và giáng xuống người ông ta.
"Không hay rồi", Vương Nhất Thánh thất kinh, định né tránh. Nhưng không kịp
Bùm bùm...thế là ông ta bị đánh trúng.
Vương Nhất Thánh vô thức lùi lại, ông ta vốn tưởng mình không chết thì cũng bị thương.Thế mà...ông ta bỗng thấy kinh ngạc khi nhìn xuống bụng mình....vì ông ta chẳng hề hấn gì. Thậm chí còn chẳng thấy đau.
"Sao lại thế?", Vương Nhất Thánh á khẩu.
Lâm Chính trầm giọng: "Ái Nhiễm đâu? Cô ấy đang ở đâu rồi?"