Hoa Vi Vi vào lúc sống chết thế này, thân phận của cô ta đã chẳng còn tác dụng gì nữa. Cô ta không thể nào điều khiển được Lâm Chính.
Mà mục tiêu của người đàn ông kia dường Nếu không thể nhờ Lâm Chính ra tay thì chút hi vọng cuối cùng của cô ta cũng không còn. Nên cô ta đành phải phối hợp.
Chỉ cần Lâm Chính ra tay chiến đấu được với người đó thì cô ta sẽ có cơ hội, vẫn có cơ may cứu vãn. Vì vậy lúc này cô ta chỉ có thể phối hợp được với Lâm Chính. Dù cô ta khinh thường anh.
“Liều mạng thôi”
Nhìn người đàn ông trung niên bước tới, Hoa Vi Vi bặm môi lao lên, những bảo vật trên người cô ta được kích hoạt phát ra ánh sáng chói mắt. Những bảo vật này phóng ra khí tức mạnh tới ghê người, xua tan hàn khí ở xung quanh.
Người đàn ông trung niên vô cùng kinh ngạc: “Thực lực của cô chẳng ra làm sao nhưng chiêu thức thi triển thì được đấy, xem ra bố cô thật sự rất yêu thương cô nên mới cho cô nhiều bảo bối như vậy. Không tệ! Nếu để cô làm con chó của tôi thì tôi nghĩ sẽ thú vị lắm khi bố cô nhìn thấy bộ dạng ngoe nguẩy của cô”.
Người đàn ông trung niên bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ quỷ dị. Hoa Vi Vi nghe thấy vậy thì vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô ta gầm lên, rút bảo kiếm ra đâm về phía người đàn ông.
Bảo kiếm phóng ra ánh sáng khủng khiếp. Thế nhưng người đàn ông trung niên chẳng bận tâm, ông ta phất tay bằng vẻ vô cảm.
Trong nháy mắt...
“Sao thế? Ông hận chưởng môn Băng Nguyên tới vậy cơ à?”