Trong khe núi.
Đội ngũ của Ngũ Phương Băng Nguyên đã tập hợp xong.
Hoa Thiên Hải phụ trách xuất phát từ phía Đông Nam, ra khỏi khe núi thì sẽ là đồng bằng. Nếu đi hết tốc lực, một tiếng là có thể đến dưới chân núi Thiên Thần.
Hoa Thiên Hải ngồi trên một chiếc kiệu lớn tinh xảo đẹp đẽ mười hai người khiêng, vừa ăn trái cây vừa nhìn chằm chằm phía xa.
Thiếu Xuyên và các trưởng lão, chấp sự của Ngũ Phương Băng Nguyên đứng ở một bên.
“Báo! Minh chủ! Cương Khôi Môn đã tập kết xong xuôi!”.
“Báo! Minh chủ! Tam Tâm Đường đã tập kết xong xuôi!”.
“Báo! Minh chủ! Khoái Đao Tông đã tập kết xong xuôi!”.
…
Theo những tiếng hô vang lên, trên mặt Hoa Thiên Hải để lộ ý cười nhàn nhạt.
“Minh chủ, người của chúng ta đã tập kết đầy đủ, khi nào chúng ta xuất phát?”.
Thiếu Xuyên chắp tay, cẩn thận hỏi.
“Không vội! Bây giờ tình hình của Thiên Thần Điện thế nào rồi?”.
Hoa Thiên Hải hỏi.
“Dưới núi Thiên Thần rất tĩnh lặng, không thấy bất cứ bóng người nào, trong Thiên Thần Điện cũng không thấy ai xuất hiện, cứ như một tòa thành chết!”.
Thiếu Xuyên nói.
“Xem ra người của Thiên Thần Điện đã mai phục rồi, nếu chúng ta ngang nhiên tấn công, chắc chắn sẽ thất bại! Chi bằng đợi ở đây, người của liên minh khác tấn công núi Thiên Thần, thu hút hỏa lực của Thiên Thần Điện, lúc đó chúng ta hành động cũng không muộn! Phải biết là kẻ xung phong sẽ gặp tai họa!”.
Hoa Thiên Hải cười nói.
“Minh chủ anh minh!”.
Người xung quanh đồng loạt hô lên.
Ý cười trên mặt Hoa Thiên Hải đậm thêm, đột nhiên ông ta nghĩ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Liên minh Thanh Huyền thế nào rồi?”.
“Nghe nói người gia nhập liên minh đã hơn hai trăm nghìn, lúc này người của liên minh Thanh Huyền đang đúc chiến thuyền suốt ngày đêm. Mỗi một chiến thuyền đều rất lớn, một chiếc có thể chứa được mấy nghìn người! Bây giờ đã có mấy chục chiếc, xếp đầy trên hồ Hân Nguyệt!”, Thiếu Xuyên cúi đầu nói.
“Đại trưởng lão, đừng nói tên họ Lâm kia đóng thuyền chở hai trăm nghìn kẻ vô dụng đi đến Thiên Thần Điện chịu chết đấy chứ?”.
Một chấp sự cười nói.
“Ha ha ha ha…”.
Người xung quanh không ai không ôm bụng cười.
Hoa Thiên Hải cũng không ngừng lắc đầu.
“Tên Lâm Chính này thực lực cũng có đấy, nhưng cách nghĩ đúng là ngây thơ đơn thuần. Rốt cuộc cậu ta cũng còn trẻ tuổi, không biết Thiên Thần Điện là một đám người như thế nào! Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, nhân số không thể giành ưu thế! Một chiêu của Lục Địa Thần Tiên có thể đánh chết cả trăm nghìn người, có ý nghĩa gì chứ?”.
“Minh chủ nói phải”, Thiếu Xuyên gật đầu.
Hoa Phong Nhân ở cạnh nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Bố, con nghĩ trong này có điều mờ ám”.
“Còn điều mờ ám gì nữa?”, Hoa Thiên Hải không vui nói.
“Tạm thời con vẫn chưa biết…”, Hoa Phong Nhân suy nghĩ một lúc, nhìn sang Thiếu Xuyên, hỏi: “Đại trưởng lão, Lâm Chính này trừ sai người của liên minh Thanh Huyền đóng chiến thuyền ra thì còn làm gì nữa không?”.
“Còn có một nhóm người ngoại vực đến, bọn họ lái xe tải, gọi người của sơn trang Vân Tiếu và vực Diệt Vong ra lối vào đón. Trên xe tải đựng lượng lớn vũ khí, tôi cũng không biết là gì”.
Thiếu Xuyên nói.
“Chẳng lẽ là đại bác liên thanh?”.
“Muốn dùng đại bác liên thanh đánh chết Lục Địa Thần Tiên? Chắc cậu ta ngu hả?”.
“Cười chết tôi rồi!”.
“Ngây thơ!”.
Một tràng cười lại vang lên.
“Tuân lệnh!”.