“Không… Đừng! Đừng…”.
Tu La thấp bé run rẩy hét lên, sau đó quay đầu chạy như điên.
Hắn sợ thật rồi.
Hắn biết y thuật của mình không bằng Lâm Chính.
Tên này chỉ dựa vào quan sát mà có thể hiểu rõ mánh khóe của người khác, thậm chí có thể cải thiện kỹ pháp của người khác một cách dễ dàng.
Yêu nghiệt!
Quái tài!
Tuyệt thế thiên kiêu!
Tu La thấp bé chỉ từng nhìn thấy tài năng đó ở Thánh Quân Diệp Viêm.
“Hóa ra trên đời này vẫn còn người có thể sánh ngang với điện chủ?”.
Hắn lẩm bẩm, không dám quay đầu lại.
Đúng lúc đó.
Vù!
Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên.
Sau đó hắn cảm thấy sau gáy mình tê dại.
Hắn sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Lâm Chính.
“Mày… Mày đã làm gì tao?”.
Tu La thấp bé run rẩy hỏi.
“Không phải đã nói rồi sao? Cho mày nếm thử độc của tao”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Mày…”.
Tu La thấp bé tức giận gào lên: “Mày tưởng tao không giải được độc của mày à? Tao… Tao sẽ cho mày xem!”.
Nói xong, hắn lục ra đống chai lọ, đổ ra lượng lớn đan dược, cho vào miệng.
Đan dược vừa vào miệng, hắn lộ vẻ đắc ý.
Nhưng chẳng lâu sau.
Phụt!
Hắn phun ra ngụm máu.
Máu gần như sắp biến thành màu đen, rải trên mặt đất, sôi lên sùng sục, khiến người khác nhin vào nổi gai óc.
Độc chưa giải được?
Tên Tu La hoảng hốt, lại vốc lấy đan dược cho vào miệng.
Đan dược giống như kẹo lấp đầy miệng hắn, sau đó hắn khó khăn nuốt xuống.
Phụt!
Khụ khụ!
Khụ khụ khụ khụ…
Tên Tu La bắt đầu nôn ra máu, ho ra máu liên tục, hơn nữa càng ho càng dữ dội, gương mặt trở nên trắng bệch.
“Giải được chưa?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Không thể nào… Tuyệt đối không thể!”.
Tên Tu La run rẩy hét lên, sau đó lại lấy châm bạc ra, nhanh chóng đâm lên người.
Trong nháy mắt, trên người hắn cắm đầy châm bạc, giống như mặc một bộ áo giáp màu bạc.
Thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu và những người khác nhìn ngây ngốc, một lúc lâu không ai nói được câu nào…