Toàn bộ đám đông ngẩng đầu, sững sờ nhìn lên đại điện.
Ai cũng cảm thấy run rẩy. Thánh quân Diệp Viêm. Xuất hiện rồi.
Uy thế khủng khiếp quá. Khí tức thật đáng sợ. Đây chính là kẻ khiến người của nhân gian ớn lạnh sao?
Xung quanh Thiên Thần Điện đều được chiếu sáng, không còn thứ gì còn sinh mệnh nữa. Hàng nghìn người đổ rạp, dù thực lực có mạnh tới đâu thì họ cũng thấy choáng váng.
Những người đứng gần Thiên Thần Điện sợ tới mức vội vàng lùi lại. Cùng lúc này, bóng hình kia bước ra.
Tất cả đều có cảm giác vô cùng sợ hãi. Đám đông trố tròn mắt, có không ít người quỳ phụp xuống, miệng run cầm cập.
“Thần tiên. Là thần tiên”.
“Bái kiến thần tiên”.
“Thần tiên giáng thế rồi”, bọn họ kinh hãi kêu lên. Trước mặt thần tiên, bọn họ thấy mình chẳng khác gì con sâu cái kiến.
“Thánh quân Diệp Viêm”, Lôi Hổ nghiến răng.
Ông ta có thể nhận ra Diệp Viên mạnh hơn rất nhiều so với lần trước ở ngoài thần mộ chí tôn. Rõ ràng hắn đã hấp thụ được toàn bộ truyền thừ của chí tôn thần mộ. Lúc này coi hắn là thần tiên của vực Diệt Vong cũng không hề ngoa.
“Bái kiến thánh chủ”, tất cả người của Thiên Thần điện đều quỳ xuống hành lễ.
“Ừm”, Diệp Viên nhìn đám đông, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lôi Hổ. Chỉ vài giây thôi mà...bỗng nhiên Lôi Hổ phải ngồi phịch xuống đất
Mặt ông ta tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng. Thật quá khủng khiếp.
Lôi Hổ run rẩy, cảm giác da đầu tê dại. Ông ta không thể ngờ được rằng thánh quân Diệp Viêm chỉ nhìn một cái mà ông ta đã không đỡ được.
Sự chênh lệch lớn đến như vậy sao? Không chỉ có ông ta mà cả minh chủ Cửu Cung, các cao thủ khác cũng đều không thể chống lại được nguồn áp lực.
Đám đông biết bọn họ đã bị uy lực của Diệp Viêm chấn nhiếp. Đây chính là sức mạnh bá đạo của thánh quân Diệp Viêm.
“Một đám con sâu cái kiến. Ai cho các người dũng khí bước vào núi Thần Tiên của tôi vậy?”, Diệp Viêm từ từ bước tới, khuôn mặt vô cùng điềm nhiên.
Trên người hắn không hề có chút sát khí nào. Dù sao thì đối với đám con sâu cái kiên hắn hà tất phải phóng sát ý làm gì. Chỉ có sự khinh thường mà thôi. Cùng với bước chân của Diệp Viên, ánh sáng quanh hắn cũng trở nên hùng hậu hơn.
Đám người bị chấn nhiếp căn bản không thể nhúc nhích. Tất cả đứng im một chỗ với ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Diệp Viên bước tới tiếp. Những nơi mà ánh sáng của hắn chạm vào thì không một ai sống sót.
“Á?”, đám người dưới núi cũng hoảng loạn.
Đây là thủ đoạn gì vậy? Ánh sáng gì thế này?
“Giết. Giết Diệp Viêm đi”, Lôi Hổ gầm lên, đánh thức những kẻ đang đứng đơ ra.
Dứt lời một luồng sáng phóng vọt lên trời. Lôi Hổ quay lại nhìn với vẻ vui mừng: “Các chủ”