Diệp Viêm nhìn thấy rõ mồn một!
Khả năng tự chữa lành của Lâm Chính, những sức mạnh anh sử dụng đều không phải phát ra từ chính cơ thể.
Trong tình hình này đừng nói đến chuyện kích phát sức mạnh phi thăng để chữa trị vết thương trên người, e rằng ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Trên người Lâm Chính không có mấy thứ như châm bạc, cũng không thấy tác dụng của thuốc.
Đây là sức mạnh của trận pháp!
Nhưng nếu là sức mạnh của trận pháp, sao lại không thấy trận pháp chứ?
Chẳng lẽ nào… trận pháp được giấu ở một nơi nào đó? Dưới đất sao? Hay bên trong núi?
Không thể nào!
Nếu là như thế thì Lâm Chính phải đến núi Thiên Thần để bố trí trận pháp trước.
Bố trí pháp trận trước mắt hắn, nhưng hắn lại không hề phát hiện!
Chuyện này còn khó hơn giết chết Lục Địa Thần Tiên hắn!
“Rất ngạc nhiên à?”
Giọng nói của Lâm Chính vang lên.
Diệp Viêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt lóe lên sát ý.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn giết chết một người.
Trước đây ngay cả lúc đối mặt với kẻ thù, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Nhưng người trước mặt này khiến cho hắn có cảm giác sâu không lường được.
“Mày khiến tao ngạc nhiên lắm đấy! Lâm Chính, rốt cuộc mày đã làm như thế nào?”, Diệp Viêm khàn giọng nói.
“Sao tao có thể đưa lá bài chưa lật cho mày xem được chứ?”
Lâm Chính lắc đầu, đi về phía Diệp Viêm.
“Mày không giết chết được tao đâu! Cho dù bây giờ mày có thể làm tổn hại đến xương chí tôn đi chăng nữa, nhưng cũng chỉ là tổn hại mà thôi”.
Ngôn từ như vậy, khiêu khích làm sao?
Thân là bá chủ thời đại mới của vực Diệt Vong, Diệp Viêm có uy quyền của chính mình!
Hắn không thể để cho người khác khiêu khích hắn như thế!
“Được lắm!”
Diệp Viêm hít sâu một hơi, kiềm chế sự giận dữ trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Nếu đã như thế thì xem thử xem tao có thể giết chết mày hay không?”
Lúc nói xong câu này, cơ thể Diệp Viêm tỏa ra khí tức độc nhất vô nhị, cả cơ thể bắt đầu lóe sáng.
Cùng lúc đó, bầu trời cũng trở nên sặc sỡ hơn.
Giống như cầu vồng ngập tràn trên trời.
“Đây là cảm ứng giữa người và trời”.
Hạo Thiên hét lên.
Lâm Chính nhíu mày, không dám chậm trễ nữa, anh vung Thiên Sinh Đao lên, chém về phía Diệp Viêm.
Nhưng lần này Diệp Viêm không trốn tránh, hắn để mặc Lâm Chính vung đao chém.
Lâm Chính vung mạnh thanh đao, trong nháy mắt tung ra ngàn vạn ánh đao, bao vây xung quanh Diệp Viêm.
Diệp Viêm đứng trong ánh đao đang sợ, cơ thể hoàn toàn bị bao phủ.
Nhưng cho dù thế công của Thiên Sinh Đao có sắc bén như thế nào đi nữa, đều không mảy may làm tổn thương được hắn.
Vốn dĩ Thiên Sinh Đao không được dùng để giết người.
Tuy rằng Diệp Viêm không biết Lâm Chính đang giở trò gì, nhưng vì muốn tiêu diệt hoàn toàn người này, hắn không trốn tránh.
Cuối cùng!
Vèo!
Ánh sáng mạnh lóe lên.
Lâm Chính bị đánh văng ra, ngã mạnh xuống hơn trăm mét.
Mọi người ngạc nhiên.
Nhìn lại bên kia, thấy cả người Diệp Viêm đã xuất hiện hiện tượng áng mây bao phủ.
Lúc này hắn giống như đã thật sự trở thành thần tiên.
“Lâm Chính, bây giờ tao sẽ để mày mở mang kiến thức!”
Diệp Viêm khàn giọng nói, tiếp đó hắn bước về phía trước một chút.
Con ngươi của Lâm Chính co rút.
Diệp Viêm lạnh lùng nói.