Khứu giác của thương nhân luôn rất nhạy bén.
Nghe giọng nói ở đầu bên kia, Cao Thiên Thu đã cảm thấy tình hình không ổn.
"Sao thế ông Phó? Thần y Lâm có thế lực rất lớn trong chính quyền sao? Cậu ta quen nhiều người lắm à?".
"Thần y Lâm chưa từng tiếp xúc với ai, thực ra chúng tôi cũng không biết nhiều về cậu ta. Chỉ nghe nói một thời gian trước, hình như trận bạo loạn ở phía Nam được dẹp yên cũng có sự tham gia của cậu ta. Tin tức bị phong tỏa quá kín, đến mức tôi cũng không nghe ngóng được gì".
"Nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là thần y Lâm có quan hệ với người trong quân đội".
Đầu bên kia điện thoại trầm giọng nói.
Cao Thiên Thu nghe thấy thế liền nhíu chặt mày.
Nếu thần y Lâm chỉ quen biết người của chính quyền, thì còn dễ xử lý, dù sao nhà họ Cao bọn họ cũng có thế lực không nhỏ trong chính quyền.
Nhưng nếu mạng lưới thế lực của thần y Lâm đến từ quân đội, thì sẽ rất phiền phức.
Dù sao người của quân đội cũng bao che khuyết điểm nhất.
Chỉ là hiện giờ không biết thần y Lâm có thế lực lớn đến mức nào trong quân đội, mang tính địa phương hay mang tính khu vực.
Những điều này họ đều không biết.
"Ông Cao, ông nói thật đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?", người ở đầu bên kia truy hỏi.
"Thực ra cũng không có gì to tát, con trai tôi và thần y Lâm nảy sinh chút mâu thuẫn, kết quả thần y Lâm nói người của con trai tôi chạm vào cậu ta, làm bẩn áo cậu ta, bắt nhà họ Cao tôi đền 100 tỉ tệ", Cao Thiên Thu ra vẻ bất đắc dĩ nói.
"Cái gì? 100 tỉ tệ?".
Người ở đầu bên kia suýt nữa thì cắn vào lưỡi.
"Ông Phó, đây chẳng phải là ức hiếp người quá đáng sao? Thần y Lâm này đúng là coi trời bằng vung, biết tôi giàu nhất Long Quốc nên định đào mỏ sao? Tôi nghi ngờ cậu ta bẫy con trai tôi, cố ý tống tiền tôi".
Cao Thiên Thu tỏ vẻ tức giận nói.
"Yên tâm, yên tâm, giải quyết xong sẽ mời ông uống rượu".