Lâm Chính không hề cảm thấy bất ngờ. Từ cuộc điện thoại đó Lâm Chính đã biết được thái độ của nhà họ Cao rồi.
Anh bảo Mã Hải đi một chuyến là vì muốn cho nhà họ Cao cơ hội cuối cùng mà thôi. Nhưng giờ xem ra có vẻ nhà họ Cao không hề biết quý trọng.
“Chủ tịch Lâm, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”, Mã Hải cung kính nói.
“Căn phòng phía Tây đã dọn dẹp cho ông rồi. Tối nay ông ở đó đi. Ngày mai tôi xử lý chút chuyện riêng rồi tới nhà họ Cao giải quyết chuyện này. Sau đó chúng ta về Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Vâng chủ tịch”, Mã Hải gật đầu, sau đó đi về phía căn phòng phía Tây.
Lâm Chính tiếp tục ngồi thiền. Thế nhưng sự cố lại xảy ra liên tiếp. Mã Hải vừa đi thì điện thoại trên bàn Lâm Chính đổ chuông.
Anh chau mày, cầm lên nhìn. Là Lôi Phúc gọi tới.
“Lôi võ trưởng, có chuyện gì không?”, anh hỏi.
“Lâm soái, đêm khuya mà tôi lại làm phiền, thật xin lỗi. Thực sự là vì có chuyện cần nói đó mà. Bạn của tôi nhờ vả, tôi cũng khó mà từ chối được. Mong Lâm soái tha thứ”, giọng điều của Lôi Phúc ở đầu dây bên kia vô cùng khách sáo.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính nói.
“Cũng không phải chuyện gì lớn lao. Là thế này, con trai bạn của tôi đã ngưỡng mộ Lâm soái từ lâu, vừa hay ông ấy cũng là người cùng và luôn muốn gặp cậu. Bởi vì thân phận của ông ấy đặc biệt nên tôi đã đồng ý. Nếu như cậu có thời gian thì ngày mai tôi sẽ sắp xếp một buổi tiệc trà, mọi người cùng ngồi uống thì thế nào?”, Lôi Phúc thận trọng hỏi.
“Đối phương là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Là thống soái thiên cấp của Long Quốc”, Lôi Phúc trả lời.
“Không được chậm trễ”, Hàn Lạc hét lớn, siết chặt nắm đấm.