Đây là nhà hàng sang trọng bậc nhất tại Yên Kinh.
Toàn bộ thức phẩm ở đây đều được kiểm tra kỹ lưỡng, là những thực phẩm có hạn tới từ nước F, và cả rượu vang ngàn năm tới từ nước Y nữa...
Dùng bữa ở đây, chỉ cần gọi một hai món thôi thi cũng bằng tiền lương cả tháng của người bình thường rồi. Vì vậy những người có thể tới đây thì đều là những người giàu có của Yên Kinh
Mà muốn bao trọn cả tầng hai nơi đây thì không phải có tiền là có thể làm được. Vậy mà điều này đối với bạn của Lương Hồng Anh thì lại như chuyện thường ngày ở huyện. Từ đó có thể thấy địa vị đáng sợ của người này.
Đợi Lương Hồng Anh và Lâm Chính tới được tầng hai thì thấy ở giữa căn phong hoa lệ có một người thanh niên đeo kính, ăn mặc lịch sự đang ăn bít tết.
Người này uống một ngụm rượu, khẽ lau miệng, mỉm cười: “Dùng tiền làm cà vạt, một cách rất tuyệt. Hồng Anh đây là em trai nuôi đấy hả?”
Hồng Anh nhìn người đàn ông ngồi bên cửa sổ và hiểu ra mọi chuyện. Có lẽ đối phương đã nhìn thấy lúc Lâm Chính và Lương Hồng Anh bước vào nhà hàng. Thấy anh không đeo cà vạt nên cố tình bảo nhân viên làm khó anh.
Lương Hồng Anh tức lắm nhưng nghĩ tới việc mình đang tới cầu xin thì lại không dám phát tiết, đành phải mỉm cười nói: “Thật không ngờ cậu Thang lại hào phóng như vậy, mua cả nhà hàng này".
“Cũng không đáng bao nhiêu. Anh khá thích nhà hàng này, sau này để tiện ăn uống thì anh mua thôi”.
Thang Gia Tuấn nâng kính, nhìn Lâm Chính và điềm đạm nói: “Người anh em này khá thông minh đấy nhưng lại hơi xốc nổi. Không phải là anh ta cảm thấy với thể diện của mình thì sẽ khiến Hàn đại thống soái bỏ qua đấy chứ?”
“Lâm Chính cũng vì nóng ruột mà thôi. Chẳng phải là tôi nhờ anh đó sao. Với danh tiếng của anh, chắc chắn Hàn đại thống soái sẽ bỏ qua”, Lương Hồng Anh mỉm cười.
“Được, vậy nhờ cả vào anh rồi”, Lương Hồng Anh mỉm cười gật đầu bằng vẻ bất lực.