Tay chân Mai Vịnh Thánh lạnh toát, run rẩy đứng đó.
Ông ta cảm giác như cả người mình sắp sụp đổ đến nơi.
Ai mà ngờ nhà họ Lương lại có một vị long soái chứ.
Thang Gia Tuấn vừa mới hại người nhà họ Lương, kết quả phát hiện trong nhà đối phương có một vị long soái?
“Thôi xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Mai Vịnh Thánh run rẩy, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Thang Gia Tuấn.
“Vịnh Thánh à? Sao thế? Đã giải quyết xong chưa?”
Thang Gia Tuấn ở đầu bên kia đang ngồi trong phòng VIP câu lạc bộ giải trí, vừa ôm một người phụ nữ uống rượu vừa nói.
“Cậu Thang, không thể động vào tập đoàn Hồng Trang… xảy ra chuyện lớn rồi…”
Mai Vịnh Thánh run rẩy nói.
“Xảy ra chuyện?”
Thang Gia Tuấn sầm mặt, thấp giọng nói: “Có người ngoài dám can thiệp vào chuyện tôi thu mua Hồng Trang? Hừ, rõ ràng là muốn chống đối với nhà họ Thang? To gan thật!”
“Cậu Thang, không phải người ngoài can thiệp, là người trong nhà họ Lương”.
“Trong nhà họ Lương?”
Thang Gia Tuấn sửng sốt, sau đó khinh bỉ cười nói: “Một đám chết tiệt thì có bản lĩnh gì can thiệp vào chuyện của tôi? Chúng cũng xứng à?”
“Cậu Thang, cậu không biết đấy thôi, nhà họ Lương có thần bảo hộ. Nhà họ Lương xuất hiện vị Phật to tướng”.
Mai Vịnh Thánh khóc không ra nước mắt, giọng nói còn đang run rẩy.
Thang Gia Tuấn cảm thấy không ổn, cũng ngồi thẳng người dậy.
“Vị Phật lớn? Ông đang nói ai?”
“Thần y Lâm của nhà họ Lương”.
“Thần y Lâm ở Giang Thành?”
Thang Gia Tuấn sửng sốt, cười nhạo: “Chẳng phải chỉ là một Dương Hoa thôi sao? Gì mà quá lên thế?”
“Thần y Lâm ở Giang Thành chính là vị long soái thứ tư của Long Quốc chúng ta”.
Mai Vịnh Thánh gần như hét lên.
Bụp!
Thang Gia Tuấn run lẩy bẩy, cả người trượt dài khỏi ghế, điện thoại cũng rơi xuống đất.
Hắn vội vàng nhặt điện thoại lên, gấp gáp nói: “Ông nói gì? Ai… ai là vị long soái thứ tư của Long Quốc?”
“Thần y Lâm… ở Giang Thành…”
“Ông đánh rắm à? Sao thần y Lâm của Dương Hoa lại là long soái? Chưa từng nghe nói”.
Thang Gia Tuấn quát.
“Cậu Thang, nếu cậu nói với tôi như thế chắc tôi cũng không tin, nhưng tin tức này… là do đại thống soái Hàn nói”.
“Hàn Lạc?”
Thang Gia Tuấn ngây người.
Cây bút trong tay Thang Hổ rơi thẳng xuống đất…