Lâm Chính bình thản nhìn hắn một lượt, sau đó lên tiếng: “Sao anh được làm thống soái cấp Thiên vậy?”.
“Tôi từng chỉ huy tiểu đội tiến hành hành động chém tướng trong nhiều lần tác chiến đội ngoại, tiêu diệt sào huyệt quân địch, đồng thời giành chiến thắng mang tính quan trọng trong hai chiến dịch trọng đại, thế nên mới được thăng cấp lên thống soái cấp Thiên!”.
Hàn Lạc lớn tiếng đáp, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám động đậy.
Lâm Chính gật đầu: “Nói vậy thì anh cũng có chút bản lĩnh”.
“Chỉ có điều… thân là thống soái cấp Thiên, sao lại ỷ thế hiếp người? Tại sao ngay cả nhà họ Hàn của anh cũng bắt đầu chó cậy thế chủ?”.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt Hàn Lạc lóe lên một tia hoảng hốt, nhưng cơ thể vẫn đứng thẳng tắp.
“Xin long soái hãy trách phạt!”.
“Trách phạt?”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Với tính tình của tôi thì e là người nhà họ Hàn các anh đã mất mạng từ lâu rồi, bảo tôi trách phạt thì các anh có chịu nổi không?”.
Hàn Lạc biến sắc, không dám ho he tiếng nào.
“Từ nay về sau, nhà họ Hàn các anh không được phép nhắc đến tên anh với bên ngoài, càng không cho phép người nhà họ Hàn dùng tên của anh để tác oai tác quái ở Yên Kinh. Nếu chuyện này còn tái diễn, tôi sẽ đích thân giải quyết các anh!”.
“Vâng… Long soái, thuộc hạ trở về sẽ lập tức cảnh cảo người nhà, tuyệt đối không làm trái lệnh của long soái!”.
Hàn Lạc lớn tiếng đáp, ánh mắt vẫn còn sự nể sợ.
“Đây là cơ hội cuối cùng của nhà họ Hàn các anh!”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó lại đánh giá Hàn Lạc thêm một phen.
“Thân là thống soái cấp Thiên, tại sao không tác chiến ở Bắc Cảnh mà trở lại Yên Kinh?”.
Hàn Lạc nghe thấy thế, sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng, vô cùng đặc sắc, cuối cùng cúi đầu xuống, miệng há ra, muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt được chữ nào.
“Sao? Có bí mật khó nói à?”.
Lâm Chính nhíu mày.
Hàn Lạc thầm siết chặt nắm tay, dường như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, đôi mắt hổ trào ra nước mắt…
Hắn hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Tướng Lâm, tôi… tôi phạm lỗi lớn… nên mới bị tiền tuyến điều về…”
“Lỗi lớn?”.
“Không giấu gì anh, tôi… là do lâm trận bỏ chạy nên mới bị điều đi…”
Hàn Lạc khàn giọng đáp.
“Lâm trận bỏ chạy?”.
Lâm Chính sửng sốt, ánh mắt tỏ vẻ khinh miệt: “Nếu thế thì anh không xứng làm thống soái cấp Thiên, thậm chí còn không xứng làm một quân nhân! Chỉ điều anh về Yên Kinh thì vẫn còn nhẹ quá!”.
“Tướng Lâm, hiện giờ cả Long Quốc chỉ có anh có thể ban cho tôi cơ hội này, cầu xin anh… hãy cho tôi được trở lại tiền tuyến”.