Trong phòng họp.
“Thần y Lâm này, ra vẻ gì chứ? Chúng ta đích thân đến đây thông báo cho cậu ta gia nhập liên minh, cậu ta lại bắt chúng ta đợi! Hừ, thật là ngông cuồng!”
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đeo cà vạt mắng chửi, ông ta vừa nhìn đồng hồ trị giá trăm vạn của mình, vừa châm thuốc lá, sau đó ngồi lên ghế, gác chân lên mặt bàn, lơ đãng chờ đợi.
“Dù sao cũng là tuổi trẻ oai hùng, nghe nói năm nay thần y Lâm chưa đến ba mươi, nắm giữ Dương Hoa, y võ cao cường, hiện giờ lại được Thương Minh mời, đổi thành bất cứ ai cũng sẽ ngông cuồng như vậy”.
Một người đàn ông cao gầy đeo kính râm nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng cười nói: “Để cậu ta đắc ý đi, đến khi cậu ta vào Thương Minh, còn không phải nghe chúng ta chỉ huy sao?”
“Ôi, vậy cũng đúng!”
Người đàn ông đeo cà vạt mỉm cười.
Cốc cốc cốc.
“Vào đi!”
Người đàn ông đeo kính râm hô lên.
Thư ký Tiểu Thanh bưng hai chén trà đi vào phòng hội nghị.
“Quý khách, mời uống trà”.
Tiểu Thanh mỉm cười nói, đặt ly trà lên bàn.
“Thần y Lâm của các người khi nào mới đến?”
Người đàn ông đeo cà vạt mất kiên nhẫn hỏi.
“Nhanh thôi, sếp Mã đã đến sân bay đón Chủ tịch Lâm rồi, mong hai vị quý khách chờ một lát”.
Thư ký tươi cười nói.
“Chúng tôi đợi ở đây gần một tiếng đồng hồ rồi, nghe đây, thêm mười phút nữa, nếu chủ tịch Lâm của các người vẫn chưa đến, vậy chúng tôi sẽ quay về!”
Người đàn ông đeo cà vạt nói.
“Ơ…”
Sắc mặt thư ký thay đổi, cô ta không biết những người này là ai, không dám đắc tội, chỉ có thể tươi cười nói: “Hai vị quý khách chờ một lát, tôi gọi điện hỏi lần nữa…”
“Nhanh cút đi, kiên nhẫn của chúng tôi có hạn”.
Người đàn ông đeo cà vạt vung tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Thư ký chỉ có thể không ngừng gật đầu vâng dạ, chậm rãi rời khỏi phòng họp.
“Hai vị mất kiên nhẫn như vậy sao?”
Đúng lúc này, cửa phòng họp lại bị đẩy ra lần nữa, sau đó Mã Hải và Lâm Chính đi vào.
“Chủ tịch Lâm!”
Hai mắt thư ký sáng ngời, vui vẻ gọi.
“Tiểu Thanh, pha cho tôi chén trà”.
Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó anh ngồi xuống ghế tựa lưng.
“Vâng, chủ tịch Lâm”.
Tiểu Thanh lập tức chạy đi.
Hai người kia nhướng mày, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt không vui.
“Thần y Lâm, chúng tôi đã đợi cậu gần một tiếng đồng hồ, hình như cậu không có quan niệm thời gian thì phải”.
Người đàn ông đeo cà vạt nói, thể hiện trong lòng ông ta đang không vui.
“Cho nên lúc nãy các người mới nói, nếu mười phút nữa mà tôi chưa đến, các người sẽ trở về, có đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Lúc này người đàn ông đeo kính và cà vạt rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.