“Đúng là cậu…”
Bước ra khỏi phòng làm việc, bước đi trên con đường yên tĩnh, Bạch Họa Thủy bèn bụm miệng phụt cười.
“Sao thế?”, Lâm Chính không hiểu.
“Còn ra vẻ à? Tưởng tôi không nhận ra chắc? Cậu không hề tới để thương lượng với Tư Mã Thu Diệp về chuyện gia nhập Thương Minh, cậu tới làm trò thôi”.
“Oan uổng quá, tôi sao có thể làm thế được. Việc đóng góp là ông ta tự nguyện mà. Không liên quan tới tôi”.
“Giờ là lúc nào rồi mà còn ra vẻ. Nói cho tôi biết chuyện về Đế Hào có phải là do cậu sắp xếp không?”
Bạch Họa Thủy chớp mắt đầy ý vị.
“Chuyện này...chỉ có thể nói là trùng hợp thôi”.
Lâm Chính lắc đầu liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tư Mã Thu Diệp đúng là đắc tội với tôi Nếu như hôm nay ông ta không thể khiến tôi hài lòng thì hôm nay ông ta không dễ thoát thân như vậy đâu”.
“Vậy tại sao cậu tha cho ông ta dễ dàng thế?”
“Không phải tôi tha mà là bà tha cho ông ta. Tôi đã đặt lựa chọn vào trong tay bà rồi. Là bà quyết định giúp ông ta”.
Bạch Họa Thủy nghe thấy vậy thì càng cười tươi hơn. Làm gì có chuyện bà ta không biết điều đó.
Nếu khi nãy Bạch Họa Thủy cũng quyết định xử lý Tư Mã Thu Diệp thì bà ta đã không đồng ý việc quyên góp rồi. Lâm Chính chỉ cần biết được ý đó của bà ta thì sẽ ra tay ngay với Tư Mã Thu Diệp.
Thực ra Lâm Chính định xử lý ông ta thật và nếu mượn lý do này thì phía bên Đại Hội cũng khó có thể làm khó anh được. Thế nhưng làm vậy thì lỗ mãng quá, cũng không biết sẽ gây ra rắc rối gì cho Bạch Họa Thủy nên mới lựa chọn giao quyền cho bà ta.
Giờ xem ra Bạch Họa Thủy cho rằng không nên giết Tư Mã Thu Diệp thật.
“May mà cậu lý trí. Nếu như hôm nay cậu xử lý Tư Mã Thu Diệp thì rắc rối to”, bà ta mỉm cười.
“Sao cơ?”
“Hả”, hai người họ giật mình.