“Hi chị!”, Tô Nhu hô lên và bước tới.
“Woa, lại thêm một người đẹp nữa”.
“Ôi trời, nhà hàng này sao thế? Sao mà nhiều người đẹp đến vậy”.
“Ông chủ, gọi món”
“Ông chủ mang thực đơn ra đây. Tôi muốn ăn cơm”.
“Ông chủ, xếp bàn cho tôi” .
Đám đông hô hào, vội vàng tìm chỗ ngồi xuống để có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hai cô gái.
“Cô gái kia nghe thấy Tô Nhu gọi thì bừng tỉnh quay qua nhìn và mỉm cười: “Tô Nhu, đã lâu không gặp”.
“Thật không ngờ đã lâu không gặp mà chị vẫn xin đẹp như thế”, Tô Nhu mỉm cười nói.
“Sao chị bằng em được. Càng ngày càng xinh đẹp hơn đấy”, cô gái kia khá kinh ngạc. Cô ta nhìn Tô Nhu.
Lúc này Lâm Chính bước tới.
“Vị này là”, cô gái kia lúc này mới để ý tới Lâm Chính.
“À giới thiệu với chị đây là Lâm Chính chồng của em. Còn đây là chị Thượng Quang Linh”, Tô Nhu giới thiệu sơ qua.
“Chào cô”, Lâm Chính gật đầu mỉm cười.
“Xin chào”.
Thượng Quan Linh ngạc nhiên: “Tô Nhu, thật không ngờ em kết hôn rồi”.
“Em cũng không còn ít tuổi nữa. Chị vẫn độc thân à?", Tô Nhu hỏi.
Thượng Quan Linh cười chua chát: “Những năm qua chị bận việc, không có thời gian cho tình cảm”.
“Là chuyện gì mà quan trọng vậy ạ?”, Tô Nhu hỏi.
“Thôi chẳng nói đâu”, Thượng Quan Linh lắc đầu, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Tô Nhu không hiểu nhưng Thượng Quan Linh đã không nói thì cô cũng không hỏi thêm.
Thượng Quan Linh nhìn Lâm Chính: “Anh và tôi thuộc hai thế giới khác nhau”.