Hoắc Phong ánh mắt ngày càng lạnh lùng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
"Lâm thần y, Thượng Quan Linh và tôi đều là người của Bắc Cảnh Tư, làm sao tôi có thể hại cô ấy? Xin đừng hiểu lầm tôi. . . "
Hoắc Phong cúi đầu như thể đang giải thích, nhưng lại đột nhiên rút ra một con dao găm, hung hăng đâm về phía Lâm Chính.
Đánh lén sao?
Lâm Chính thờ ơ nhìn hắn, cũng không hề né tránh, mặc cho con dao găm tẩm độc đang lao về phía mình.
Hơi thở của Dương Như Long cũng như ngừng lại.
Từ đầu đến cuối, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đắc tội với Lâm thần y của Giang Thành.
Nhưng Hoắc Phong không quan tâm nhiều như vậy.
Hiện tại hắn đã bị Lâm thần y phát hiện, cho nên diệt khẩu là chuyện đương nhiên phải làm!
Hơn nữa, vị trí hiện tại của hắn cách Lâm thần y gần như vậy, đây là vị trí đánh lén tốt nhất!
Không ra tay bây giờ thì còn đợi đến bao giờ?
"Đi chết đi!"
Hoắc Phong gầm khẽ một tiếng, dùng hết sức lực.
Con dao găm giống như một con rắn độc đáng sợ, khó có thể né tránh.
Nhưng vào khoảnh khắc khi con dao găm đâm vào cơ thể của Lâm Chính.
Keng!
Một âm thanh lanh lảnh phát ra.
Sau đó thân con dao găm đột nhiên cong lên rồi gãy.
Thân thể của Lâm Chính như thép, dưới sức mạnh to lớn của Hoắc Phong, con dao găm đã bị gãy nhưng không thể làm tổn hại đến da thịt của Lâm Chính.
"Cái gì?"
Hoắc Phong hơi thở run lên, ngây người đứng yên tại chỗ.
Dương Như Long và vợ của trang chủ sơn trang thậm chí còn như chết lặng.
Lâm thần y này ... thực sự là mình đồng da sắt sao? Cơ thể sao có thể rắn chắc đến đáng sợ như vậy?
"Bắc Cảnh Tư?"
Lâm Chính mặt không biến sắc nhìn con dao găm trên ngực, sau đó vẻ mặt uể oải nhìn Hoắc Phong, bình tĩnh nói: "Đây là thái độ của Bắc Cảnh Tư đối với tôi sao?"
Hoắc Phong toàn thân run rẩy, trong con ngươi nỗi sợ hãi dâng lên như thuỷ triều khiến hắn không thể giữ bình tĩnh được nữa. Hắn buông dao găm, muốn chạy trốn.
"Muốn đi rồi sao?"
Lâm Chính hừ một tiếng, đột nhiên vung tay lên không trung.
Bịch!
Hoắc Phong lập tức bị đè xuống đất, không thể động đậy.
Có thứ gì nặng như núi đè chặt lên người hắn.
"Thả tôi ra! A! Đừng giết tôi! Lâm thần y! Xin đừng giết tôi! Tôi là người của Bắc Cảnh Tư! Đừng giết tôi!"
Hoắc Phong la hét và vùng vẫy điên cuồng.
Dương Như Long cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng cúi đầu: “Lâm thần y, chuyện này là kế hoạch của một mình Hoắc Phong, không liên quan gì đến sơn trang Quang Chiếu của tôi, xin thần y minh xét! Sơn trang Quang Chiếu của chúng tôi luôn tôn trọng Lâm thần y!"
"Người đâu?"
Lâm Chính thờ ơ hỏi.
"Trong...trong kho củi..."
"Còn không mau đưa tới đây?"
"Vâng. . . . . . Lâm thần y, xin chờ một chút, tôi lập tức phái người mang bọn họ tới đây!"
Dương Như Long sau đó run rẩy gọi người tới.
Lâm Chính chậm rãi đi đến bên cạnh Hoắc Phong, cúi người xuống, khàn giọng nói: "Anh và Thượng Quan Linh đều là người của Bắc Cảnh Tư, tại sao anh lại phản bội Thượng Quan Linh?"
Hoắc Phong run lên, há hốc miệng không biết nên nói gì.
Lâm Chính sửng sốt.