Người của bang Thanh Long chật vật bỏ chạy.
Từ Thiên chau mày: “Chủ tịch, tại sao lại tha cho họ vậy? Nếu như giải quyết chúng ở đây, bang Thanh Long sẽ đại loạn, tới khi đó thì việc xử lý cả bang phái chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?”
“Xử lý một bang Thanh Long quá dễ dàng, thế nhưng các thế lực khác thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
Từ Thiên giật mình.
“Tôi muốn ông rung cây dọa khỉ thôi. Nếu như chúng ta tiêu diệt bang chủ bang Thanh Long ở đây thì người ngoài sẽ có cái nhìn thế nào về Dương Hoa. Như vậy sẽ gây ra trở ngại lớn cho kế hoạch của chúng ta. Thực lực của chúng ta không đủ nên mới không mở tiệc Hồng Môn. Nếu như có thể sử dụng thủ đoạn của Lôi Đình tiêu diệt thì sẽ không còn ai đối đầu với Dương Hoa nữa. Tới khi đó không cần ông ra tay các thế lực khác cũng tự động đầu hàng", Lâm Chính nói.
Nghe tới đây Từ Thiên chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy.
Từ Thiên hít một hơi thật sâu: “Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu”
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu, thấy đám đông uống cũng tương đối, anh bèn đứng dậy chuẩn bị ra về.
Đúng lúc này có điện thoại gọi tới. Lâm Chính lấy ra nhìn và đanh mặt.
Là Mã Hải...
“Sao thế?”
“Chủ tịch, vừa rồi phía Yên Kinh gửi tin tới, Lạc Hàn của nhà họ Hàn...chết rồi”, Mã Hải nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở, trố tròn mắt.
Đám đông cũng không dám tin. Bọn họ chưa từng thấy vẻ mặt như thế của anh.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện gì vậy?”, Long Thủ thận trọng hỏi.
Lâm Chính im lặng hồi lâu không trả lời, sau đó chỉ hỏi vào điện thoại: “Khi nào?”
“Hôm qua”.
Mã Hải nói tiếp: “Hàn Lạc và tiểu đội bị vây giết, chỉ có một người trở về. Những người khác đều thành tro bụi. Hôm nãy xương cốt còn lại của Hàn Lạc được đưa về Yên Kinh. Nhà họ Hàn vừa gửi tin tới...”
“Tôi sẽ lập tức tới Yên Kinh”, Lâm Chính đáp lại.
“Điều này...”, Mã Hải do dự. : “Tôi lập tức sắp xếp máy bay”.
“Ừm”, Lâm Chính sửa soạn, lập tức rời đi.
Nửa tiếng sau anh đã ngồi chuyên cơ của Dương Hoa đi tới Yên Kinh.
Lúc này trong nhà họ Hàn chỉ còn tiếng khóc thê lương. Linh đường của Hàn Lạc đã được dựng xong.
Gia chủ nín thở, đứng bật dậy: “Mau, đưa tôi đi đón”.