Lâm Chính sai Hàn Bộ Vĩ lấy một chiếc ghế ra, ngồi trước cửa linh đường.
Hàn Bộ Vĩ cầm hương đã thắp, đứng trong linh đường.
“Gia chủ Hàn, ông bị thương rồi, đi bệnh viện nối lại trước đi. Có tôi ở đây, tôi sẽ tiễn Hàn Lạc ra đi một cách vẻ vang”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu Lâm, tôi không sao, tôi… tôi muốn đưa tiễn Lạc”.
Gia chủ Hàn yếu ớt nói, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Chính không muốn nói thêm lời thừa thãi, quay sang một người nhà họ Hàn: “Đưa ông ấy đến bệnh viện”.
“Vâng, cậu Lâm!”.
Người nhà họ Hàn đó không dám làm trái ý của Lâm Chính, gọi thêm vài người đưa gia chủ Hàn đi.
“Cậu Lâm… để tôi ở lại đi…”.
“Anh cả, anh đừng cố chấp nữa, cậu Lâm chỉ muốn tốt cho anh, anh đi nối chân trước đi. Nếu bỏ lỡ việc chữa trị, Lạc ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ không yên tâm”.
Ông hai nhà họ Hàn khàn giọng nói.
“Phải đấy anh cả, có cậu Lâm ở đây, sẽ không vấn đề gì đâu”.
“Anh đi đi”.
Những người khác cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Gia chủ Hàn nghe vậy chỉ đành đồng ý.
“Cậu Lâm, ở đây nhờ cả vào cậu”.
Ông ta cúi người trước Lâm Chính, sau đó được người đưa đi.
“Sai người dọn dẹp hiện trường, đừng để khách đến viếng bị dọa sợ. Ngoài ra, băng bó đơn giản cho những người đó đi, bọn họ còn phải túc trực linh cữu Hàn Lạc ba ngày, không thể chết được”.
Lâm Chính nói.
“Vâng, cậu Lâm”.
Người nhà họ Hàn lập tức lui xuống, bắt tay vào làm.
Phan Mạt lặng lẽ quan sát mọi chuyện, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Cô ta âm thầm kéo Hàn Hồng lại, hạ thấp giọng: “Bà Hồng, rốt cuộc anh Lâm… có lai lịch thế nào? Sao lại lợi hại như vậy?”.
“Cậu ta là thần y Lâm ở Giang Thành, cô không biết sao?”.
Hàn Hồng cảm thấy quái lạ, hỏi.
“Anh ta là thần y Lâm ở Giang Thành?”.
Phan Mạt kinh ngạc không thôi.
“Không thì là ai?”.
“Cái tên này đúng là như sấm đánh bên tai… Nhưng thần y Lâm ở Giang Thành sao dám ngang ngược ở Yên Kinh này? Tôi biết anh ta lợi hại, nhưng ông Khương và nhà họ Ninh không phải hạng tầm thường, làm vậy chẳng phải nhà họ Hàn sẽ gặp rắc rối sao?”.
Phan Mạt đầy lo lắng.
“Không sao, thần y Lâm còn có một thân phận khác. Ông Khương hay nhà họ Ninh gì đó chẳng là gì trước mặt thần y Lâm”.
Hàn Hồng cười đáp.
“Thế à?”.
Lâm Chính ngồi trên ghế, vừa hút thuốc vừa lạnh lùng nói.