Khí tức của mấy người này đều mạnh hơn người các tộc không ít, đều là sự tồn tại đỉnh cao.
Trong đó có không ít người chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước.
Lâm Chính cảm khái.
Suy cho cùng Diệp Viêm cũng là thiên tài không ai bì nổi.
Không biết có bao nhiêu người trên thế giới này chỉ cách Lục Địa Thần Tiên một bước nhưng cho dù thế nào cũng không bước qua được.
Với thực lực của thế gia Ngạo Tuyết, muốn bồi dưỡng bao nhiêu cường giả Bán Lục Địa Thần Tiên cũng không thành vấn đề, nhưng e là tu vi của các Bán Lục Địa Thần này cũng chỉ đạt đến mức này, không thể vượt qua.
Dù sao một bước đó cũng khó như lên trời.
Lâm Chính từng gặp người đứng đầu thế gia, chính là Ngạo Ly Phượng lúc trước đến thăm hỏi tộc Diệp Mạch.
Ông ta vuốt râu, nghiêm túc nói: “Đứng dậy hết đi”.
“Cảm ơn đại nhân”.
Tiếng hô vang lên, sau đó mọi người đứng vững.
Ngạo Ly Phượng nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Chắc các vị cũng biết chuyện xảy ra ở Hàn Sơn ngày hôm qua nhỉ? Con cháu thế gia chúng ta đến Hàn Sơn để săn bắn theo thông lệ, nhưng lại vô tình đánh thức Băng Tinh Hàn Điểu dị biến khiến cả núi băng bị sập xuống, rất nhiều con cháu bị chôn vùi trong núi băng”.
Mọi người nhìn nhau, không biết Ngạo Ly Phượng muốn nói gì.
Chuyện Hàn Sơn đã truyền ra ngoài từ trước đó.
Sáng sớm hôm nay có rất nhiều người ở dòng chi phụ đốt giấy khóc lóc thương tâm dưới chân núi vì con của mình bị chôn vùi ở Hàn Sơn.
“Thế gia đại nhân, ông có phát hiện gì không?”
Ngạo Hỏa Vân nói.
Ngạo Ly Phượng gật đầu nói: “Đêm qua người của chúng ta đã điều tra cả một đêm, lên đến Hàn Sơn nhưng không phát hiện ra tung tích của Băng Tinh Hàn Điểu”.
“Gì cơ?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Hàn Sơn đó ở phía trước thành Ngạo Tuyết chúng ta, nếu Băng Điểu cực lớn đó bay đi, chúng ta sẽ nhìn thấy”.
Có người nói.
“Thật ra nó không bay đi mà là chết ở Hàn Sơn”.
Ngạo Ly Phượng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Người của chúng ta phát hiện máu của Băng Tinh Hàn Điểu dưới lớp tuyết dày mấy mét, chắc nó đã bị giết rồi”.
“Hả?”
Mọi người đều xôn xao bàn tán.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ khó tin.
“Hung thú sau dị biến… thế mà có người có thể giết được sao?”
“Trời ạ, rốt cuộc là ai làm thế?”
“Chuyện này vẫn trong quá trình điều tra”.
Ngạo Ly Phượng vung tay lên.
Chỉ thấy một đám người khiêng từng thi thể đi đến, đặt trước mặt mọi người.
“Chú”.
“Bác cả”.
“Cô…”
Người tộc Sương Mạch đều kinh ngạc, đồng loạt chạy đến nhìn đám người đã chết đó, ai cũng bật khóc, khóc lóc kêu gào.
Ngạo Hàn Mai như ngừng thở.
Những người này… là những người đuổi giết cô ta.
“Chuyện gì thế? Rõ ràng là mình đã chôn thi thể của mấy người này rồi, sao vẫn bị người thế gia phát hiện?”
Sắc mặt Ngạo Hàn Mai trắng bệch, cảm thấy có gì không ổn.
Ngạo Diệp nhìn con gái mình, mơ hồ đoán được gì đó.
Tiếng khóc vang lên, cực kỳ đau thương.
Ngạo Hỏa Vân sầm mặt, siết chặt nắm đấm.
“Ngạo Hỏa Vân, bố cậu vẫn chưa đến sao?”
Ngạo Ly Phượng nhìn Ngạo Hỏa Vân hỏi.
“Sức khỏe bố tôi không tốt, không thể đến đây, chuyện tộc Sương Mạch do tôi xử lý”.
Ngạo Hỏa Vân khàn giọng nói: “Cho hỏi các thế gia đại nhân, chú bác của tôi tại sao lại chết thế?”
“Chắc là bị ai đó giết chết”.
Ngạo Lý Phượng bình tĩnh nói: “Mọi người đã dùng phương pháp đặc biệt để tra xét thời gian tử vong của những người này, phát hiện họ chết sau Băng Tinh Hàn Điểu, nói cách khác họ không thể bị Băng Tinh Hàn Điểu giết chết”.
“Bị người giết chết?”
“Là người tộc Diệp Mạch! Chắc chắn là tộc Diệp Mạch giết”.
“Hung thủ! Chúng là hung thủ”.
“Người tộc Diệp Mạch nợ máu thì phải trả máu”.
Người tộc Sương Mạch đều nổi giận, rút kiếm gào lên.
“Không có chứng cứ còn muốn nợ máu thì phải trả máu gì? Thật sự xem tộc Diệp Mạch sợ các người sao?”
Ngạo Diệp tức giận quát, cùng rút kiếm ra nhìn, ý chí chiến đấu ngùn ngụt.
Mọi người đều giương cung bạt kiếm.
“Dừng tay lại hết!”
Ánh mắt Ngạo Ly Phượng trở nên lạnh lùng, phóng ra khí thế.
Thoáng chốc mọi người lập tức cảm nhận được áp lực tăng lên, cảm thấy khó thở.
Mọi người vội vàng dừng bước thu kiếm lại, không dám làm gì.
Dứt lời, Ngạo Ly Phượng xoay người đi.