Không ai hiểu được vị Lâm minh chủ này.
Đối xử với Huyết Hồ thì nhu nhược chẳng ra làm sao, đối xử với người của liên minh không sợ Huyết Hồ thì lại không nể tình.
Trong thời gian ngắn, nhiều người cảm thấy khinh thường Lâm minh chủ, lời bình phẩm về anh cũng nhanh chóng xuống dốc.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, tiếp tục ở trong phòng luyện đan cùng với mấy nghìn luyện đan sư chuẩn bị đan dược giao cho Huyết Hồ.
Cho đến sáng ngày thứ ba, một triệu viên đan dược xem như đã gom đủ.
Đương nhiên chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, bọn họ cũng không thể luyện chế được một triệu viên, chỗ này đa số đều là lượng dự trữ của liên minh Thanh Huyền.
Mấy ngày ngắn ngủi thì chắc chắn không đủ để luyện số lượng đan dược khổng lồ thế này.
Huống hồ, người của Huyết Hồ còn có yêu cầu về phẩm chất.
“Chuyển tất cả lên xe!”.
Lâm Chính phất tay, bọn họ bắt đầu vận chuyển đan dược.
Đan dược chứa trong những chiếc rương làm bằng bạc to lớn, mỗi rương có mấy chục nghìn viên đan dược, tổng cộng mười tám rương.
Sau khi chuẩn bị chỉnh tề, Lâm Chính phất tay: “Xuất phát đi”.
“Vâng”.
Chẳng mấy chốc, người của liên minh Thanh Huyền ùn ùn kéo đến trước con đường chưa được tu sửa xong.
Người của Huyết Hồ đã chờ ở đây từ lâu.
Những người này miệng ngậm thuốc lá, nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng còn cười lớn.
Thấy đám người Lâm Chính đến, bọn họ không đứng dậy, có người bắt chéo chân, có người nửa nằm dưới đất, nhìn với vẻ giễu cợt, trên mặt tràn ngập vẻ mờ ám.
“Này! Lâm đại minh chủ của chúng ta tới rồi! Các anh em sao vậy? Còn không mau đứng dậy tiếp đón Lâm đại minh chủ?”.
Gã mỏ nhọn lúc trước lập tức nhảy bật dậy, vỗ tay cười nói.
“Ồ! Đón tiếp Lâm đại minh chủ thôi!”.
“Lâm đại minh chủ đúng là oai hùng hiên ngang!”.
“Ha ha ha…”.
Bọn họ cùng nhau reo hò, người giễu cợt, người mỉa mai.
Người bên này tức đến mức mặt mày đỏ bừng.
Nhưng Lâm Chính không nói tiếng nào, đi đến trước mặt đám người kia, phất tay.
Mười tám rương lớn được đẩy tới phía trước.
“Đan dược mà các người cần đây, có cần đếm lại không?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Mở ra tôi xem xem”.
Tên mỏ nhọn cười nói.
Người bên cạnh lập tức mở một trong các rương đó ra.
Trong rương đầy ắp đan dược.
Tên mỏ nhọn lấy một viên đan dược ra đặt trước mũi ngửi, không khỏi sáng mắt lên.
“Tốt! Tốt! Thuốc tốt! Xem ra Lâm minh chủ là người thành thật! Tao chưa bao giờ nhìn thấy thuốc nào có phẩm chất tốt như vậy! Ha ha ha…”.
“Số thuốc này có một phần là tôi đích thân luyện chế, đương nhiên không tệ, số còn lại đều là lượng dự trữ của liên minh Thanh Huyền”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha, nếu Lâm minh chủ đã sảng khoái như vậy, anh em bọn này cũng không phải người không giữ chữ tín! Đường này các người cứ tiếp tục xây, nhưng chỉ có thể xây một đoạn, nếu muốn xây đoạn đường còn lại thì phải giao tiền”.
Tên mỏ nhọn híp mắt cười nói.
“Mày nói cái gì?”.
Sở Thu trừng mắt, vừa định nổi nóng thì Lâm Chính đã kéo anh ta lại, thản nhiên hỏi: “Đoạn đường còn lại phải giao bao nhiêu?”.
“Hai triệu!”.
Tên mỏ nhọn suy nghĩ một lúc, đưa hai ngón tay ra.
“Số thuốc này đã quét sạch lượng dự trữ của liên minh Thanh Huyền chúng tôi, tôi kiếm đâu ra hai triệu viên đan được cho anh?”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Không có thì có thể luyện ra, mày có thể hoãn thời hạn thi công đoạn phía sau lại, đợi khi nào luyện đủ thì giao ra rồi thi công”.
Tên mỏ nhọn nói đầy sâu xa.
“Lâm minh chủ, đám người này thật quá đáng! Bọn họ cố tình bắt chẹt chúng ta!”.
“Tôi đã nói rồi, loại người này càng dung túng thì bọn họ sẽ càng được nước lấn tới!”.
Bọn họ không ngờ ngay cả chuyện này mà Lâm Chính cũng có thể nhẫn nhịn!