Giọng nói lạnh lẽo đi vào tai Chó Hoang khiến hắn như kẻ mất hồn.
Hắn có thể nghe ra được sát ý trong giọng nói của anh. Hắn không hiểu tại sao một kẻ trước đó tỏ ra sợ hãi mà giờ dám ra tay như thế này.
Hơn nữa còn trước mặt đại đương gia, nhị đương gia cùng các cao thủ khác của Huyết Hồ. Kẻ này điên rồi sao?
Hắn nén đau bặm môi: “Tên họ Lâm kia, cậu...chán sống rồi đúng không? Dám ra tay với tôi. Cậu có tin là đại đương gia của chúng tôi sẽ phanh thây cậu ra không?”
Rầm! Lâm Chính tung chân đạp vào bụng hắn.
Phụt! Chó Hoang nôn ra máu tươi .Khuôn mặt méo mó ,vặn vẹo
Hắn trừng mắt, bàng hoàng nhìn người đứng trước mặt.
Tên họ Lâm này định làm gì vậy? Lẽ nào hắn định giết mình thật sao? Khi Chó Hoang còn đang suy nghĩ thì Lâm Chính đã đạp chân vào đầu hắn.
“Có phải anh cảm thấy tôi sẽ không giết anh và cũng không dám giết anh không?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
“Cậu đừng...đừng làm loạn”.
Chó Hoang yếu ớt hét lên: “Đại đương gia, cứu tôi với...mau cứu tôi với...”
Đại đương gia cũng lấy lại bình tĩnh. Hắn trầm mặt, hét lên: “Lâm minh chủ, ý của cậu là gì? Trước mặt tôi cậu giết người của tôi? Sao thế, cậu muốn đối đầu với Huyết Hồ chúng tôi sao? Cậu suy nghĩ kỹ chưa?”
Lâm Chính không hề nói gì, chỉ uống rượu và phát lực vào bàn chân.
“Đại đương gia...cứu tôi với...”, Chó Hoang gào lên.
Đám đông xung quanh không dám thở mạnh. Không đợi Chó Hoang gào tiếp thì..Bùm...Lâm Chính đạp mạnh chân xuống. Đầu Chó Hoang nát bét. Hắn chết ngay tại chỗ.
Nhưng đúng lúc này Âm Vệ phải khựng lại. Vì phía bên ngoài người của liên minh Thanh Huyền đứng chật ních.