Hai cô gái giật mình.
“Cô Thích”, Tô Dư thất thanh. Tô Nhu cũng tái mặt nhìn Thích Uyển Vũ mỉm cười mà bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Cô Tô Dư, tôi có chút chuyện muốn gặp chị của cô. Có thể để tôi đưa cô ấy rời đi không?”, cô ta mỉm cười. Giọng điệu mang ý vị
“Cô Thích, cô và chị gái tôi không quen biết, cô tìm chị ấy có việc gì không?”, Tô Dư để lộ vẻ mặt khó coi.
“Sao thế? Cô không yên tâm về tôi à?”, Thích Uyển Vũ nheo mắt.
“Không phải, cô đừng hiểu lầm, chỉ là...tôi hỏi thôi”, Tô Dư vội giải thích. Với sức ảnh hưởng của ông nội Thích Uyến Vũ thì chỉ cần một câu thôi là Tô Dư sẽ bị phong sát ngay. Khi đó cô ta sẽ phá hỏng hết mọi công sức nỗ lực của mình và Dương Hoa. Đó là điều Tô Dư không muốn thấy.
“Xin lỗi, tôi không muốn nói cho cô biết”, Thích Uyển Vũ mỉm cười, chẳng thèm bận tâm tới Tô Dư. Tô Dư tái mặt, á khẩu.
“Cô Thích, tôi cảm thấy giữa người với người quan trọng nhất là sự tôn trọng. Nếu như đến điểm đó cô còn làm không được thì xin lỗi tôi sẽ không đi với cô đâu”, Tô Nhu nghiêm mặt.
“Không đi cùng tôi à? Hừ ! Cô Tô Nhu, cô chắc chứ? Chỉ một câu nói đó thôi thì cô biết tiền đồ của Tô Dư sẽ như thế nào rồi đấy”, Thích Uyển Vũ mỉm cười.
“Cô Thích, cô đừng quá đáng quá”, Tô Dư tức run.
“Tô Dư, đừng tưởng cô đóng được vài bộ phim thì có thể lên mặt với tôi. Cô mới chỉ phấn đầu có vài năm thôi, có thể đấu được với thức mạnh hàng chục năm trong ngành như ông tôi sao? Bảo cô hạ mình thì cô hạ mình đi. Nếu không, ngày mai cả Long Quốc này sẽ không còn ai biết cô là ai nữa đâu”, Thích Uyển Vũ hừ giọng, đôi mắt đanh lại.
“Cô...”, Tô Dư á khẩu.
“Đủ rồi" ,lúc này tiếng quá của Tô Nhu vang lên: “Tôi đi cùng cô là được chứ gì”.
“Chị làm gì vậy? Cô ta chắc chắn tìm chị vì mục đích xấu, chị không thể đi được. Cùng lắm thì em không làm trong ngành này nữa”, Tô Du vội nói.
“Chào cô Tô Nhu, tôi tên là Thích Phi Long”, nói xong hắn đưa tay ra.