Két!
Chiếc xe dừng lại trước họ viện Huyền Y Phái. Người trên xe chau mày khi thấy những người đi đi lại lại trước cửa.
“Hình như không nhìn thấy thần y Lâm”.
“Khốn nạn, cậu ta dám làm trái lời của đại sư”.
“Vô lý! Đại sư, tên chíp hội đó rõ ràng không coi đại sư ra gì”, người ở trên xe tức giận chửi rủa.
“Trong tài liệu nói thần Lâm chưa tới ba mươi mà đã lập ra được Dương Hoa, xem ra cũng là kẻ giỏi giang nên không biết trời cao đất dày là gì. Chỉ ở tỏng Long Quốc thì vẫn còn no lắm. Cậu ta chưa từng gặp người hơn mình, đợi chút đi, chắc cậu ta cũng không ngông tới vậy đâu”, người đàn ông điềm đạm nói.
“Đại ca, giờ phải làm sao?”, người đàn ông hỏi.
“Vào trong gặp rồi tính”.
Người đàn ông phất tay: “Lái vào đi”.
“Vâng”, người tài xế đạp chân ga lái xe vào trong.
“Thưa ông, không được lái xe vào trong học viện”, bảo vệ lập tức chặn lại, nói với người tài xế.
“Cút”, người tài xế chửi.
Trên xe là vị đại Phật nên hắn sợ gì. Bảo vệ nghe thấy vậy thì giật mình. Anh ta chưa từng thấy ai khoa trương như vậy ở học viện này.
“Sao thế?”, Từ Thiên có vẻ đã để ý tới bèn chạy lại hỏi.
Nghe bảo vệ nói vậy thì Từ Thiên vô thức nhận ra điều gì đó bèn cười hỏi: “Các vị tới tìm chủ tịch của chúng tôi phải không?”
“Biết là tốt rồi. Tên họ Lâm đó đâu? Còn không mau bảo cậu ta ra cửa đợi đại sư của chúng tôi?”, tên tài xế kêu lên.
Sắc mặt từ Thiên vô cùng khó coi, nhưng ông ta vẫn tỏ ra kiên nhẫn: “Chủ tịch Lâm đã bảo tôi chuẩn bị trà trong phòng khác rồi. Cậu ấy đang bận, mời các vị đi cùng tôi, chủ tịch sẽ tới ngay”
“Cái gì, còn phải đợi sao?”, tên tài xế bấm còi inh ỏi.
“Được rồi” lúc này người đàn ông kia lên tiếng.
“Đại sư”
“Bát đại pháp vương sao?”, Lâm Chính giật mình.