Chưa thấy người mà đã thấy sợ. Hơn nữa khí tức này còn rất tự nhiên, không phải cố ý ra uy mà phóng ra.
Người bình thường căn bản không thể cảm nhận được. Chỉ có người như Thiết Lộng Vũ mới có thể cảm nhận thấy.
Nếu như hai người trước giống như sông và suối thì người này giống như đại dương vậy. Rốt cuộc là cao thủ nào thế?
Tại sao người này lại xuất hiện ở đây? Thiết Lộng Vũ nuốt nước bọt như người mất hồn.
“Lại là ai thế? Không thấy tôi đang họp sao, bảo ở ngoài đợi đi, đợi tôi họp xong thì vào”.
“Có vẻ Lâm Chính đã mất đi kiên nhẫn nên đã chặn Từ Thiên và gầm lên.
Người bên ngoài nghe thấy vậy thì giật mình, cung kính đáp lại: “Thuộc hạ làm phiền tới minh chủ, tội đáng chết, thuộc hạ sẽ ở ngoài đợi”.
“Vậy còn tạm được”.
Lâm Chính hừ giọng, ngẩng đầu nhìn: “Thiết đại sư, chúng ta tiếp tục đi. Ông vừa nói gì? Nếu như tôi không đi cùng ông thì thế nào?”
“Tôi...tôi”, Thiết Lộng Vũ há hốc miệng không nói gì.
Ông ta đã bấn loạn mất rồi. Mặc dù không biết rốt cuộc sức mạnh của thần y Lâm thế nào nhưng ba thuộc hạ của cậu kia thì ông ta đã không thể đối phó được rồi.
Đây chính là thực lực của Dương Hoa sao?Thích Ân Mưu à Thích Ân Mưu ông tìm cho tôi đối thủ kiểu gì vậy?
Tôi xử lý kiểu gì đây? Thiết Lộng Vũ thầm chửi rủa ông tổ Thích Ân Mưu. Thế nhưng giờ vẫn phải ứng phó với tình huống này.
“Thiết đại sư...?”, Thiết Lộng Vũ lầm bầm khiến Lâm Chính phải chau mày.
Hoa Thiên Hải chau mày liếc nhìn Thiết Lộng Vũ sau đó bước vào trong.