Rõ ràng là Hoa Vi Vi đã cởi mở hơn trước đây rất nhiều. Lúc Lâm Chính đi xuống lầu thì cô ta đang ngồi nghịch một con mèo hoang ở bồn hoa. Rất nhiều người qua đường thấy cô gái ăn mặt như tiên nhân đang nghịch mèo bèn nhìn bằng ánh mắt ngây ngất.
“Thích thì nhận nuôi thôi, dù sao nó cũng vô chủ mà”, Lâm Chính bước tới, cười nói.
Hoa Vi Vi giật mình, vội vàng đứng dậy: “Tham kiến minh chủ”.
“Đừng khách sáo như vậy. Ở đây là Giang Thành, gọi tôi thần y Lâm là được. Cứ minh chủ như thế nghe kỳ lạ lắm”, Lâm Chính cười nói
“Vâng minh chủ”, Hoa Vi Vi gật đầu, vẫn giữ dáng vẻ hành lễ.
Lâm Chính lắc đầu: “Từ Thiên, tối nay nhờ ông sắp xếp tiệc rượu để tôi tiếp đãi Hoa băng chủ”.
“Vâng chủ tịch”, Từ Thiên gật đầu, lập tức chạy đi sắp xếp.
“Minh chủ khách sáo quá”.
Hoa Vi Vi mỉm cười. Cô ta nhìn cảnh tượng xung quanh bèn hỏi; “Từ nhỏ tới lớn tôi hầu như chưa bao giờ rời khỏi vực Diệt VOng, đây là lần đầu tiên tới Long Quốc. Trên đường đi tôi được tiếp xúc rất nhiều thứ, không ngờ thế giới ngoài kia cũng bình an như thế không chém giết, mai phục như trong vực Diệt Vong…Nếu có thể sống yên bình ở đây thì thật hạnh phúc”.
“Hoa Vi Vi còn trẻ mà đã có cảm giác như vậy thì không hay. Mặc dù vực Diệt Vong hỗn loạn nhưng hiện tại liên minh Thanh Huyền cũng đã ổn định lại rồi. Còn nếu không ổn nữa thì cô có thể chuyển tới Giang Thành sống, tôi sẽ tặng cô một chung cư biệt lập”, Lâm Chính cười nói.
“Sao có thể được. Dù sao tôi cũng là người của vực Diệt Vong, hơn nữa còn phải cùng bố đi cứu viện cho thế gia Ngạo Tuyết, không thể tham sống sợ chết như vậy được”, Hoa Vi Vi nói
Lâm Chính giật mình, mơ hồ cảm nhận được điều gì đó bèn nói: “Tôi vừa bàn việc cứu viện thế gia Ngạo Tuyết với bố của cô, vẫn chưa nói mà sao cô biết vậy?”
“Trước khi tới bố tôi đã nói rồi, chỉ có Ngũ Phương Băng Nguyên mới giải quyết được chuyện này, những thế tộc khác không thể. Vùng đất băng hàng chỉ có chúng tôi mới chịu đựng được”.
“Mọi người luyện ra sao”, Hoa Thiên Hải trố mắt hỏi.