Con thú phát ra tiếng gào phẫn nộ từ trong lớp băng tuyết. Hai vuốt của nó không ngừng đấm vào ngực mình và lao về phía Lâm Chính. Rõ ràng chiêu thức của anh đã khiến nó tức giận.
Cơ thể to lớn của nó lao ra. Băng tuyết cũng dịch chuyển theo nó, giống như có một vụ sạt lở vậy.
Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh giơ hai nắm đấm lên, phóng ra sức mạnh phi thăng sau đó đốt chạy...
Vụt...vụt...
Dị hỏa đáng sợ bùng lên. Mặc dù dị hỏa chỉ to cỡ bàn tay nhưng nhiệt độ của nó thì nóng tới mức ghê người.
Anh nhìn chăm chăm con thú. Trong nháy mắt...
Grào!
Hai ngọn lửa phóng ra từ tay anh. Hai ngọn lửa hình rồng này phát ra tiếng kêu như tiếng rồng gầm. Chúng tấn công vào Băng Ma Viên.
Băng Ma Viên cảm nhận được nhiệt đột của đám rồng lửa bèn vội vàng dùng lại, đưa hai vuốt lên đỡ đòn.
Thế nhưng tay của nó cũng bị rồng lửa xuyên qua, bị đốt cháy. Còn ngược lại hai con rồng lửa chẳng hề hấn gì, chúng tiếp tục quấn lấy cơ thể con thủ và đốt cháy.
Cơ thể con thú nhanh chóng cháy hừng hực như một ngọn đuốc, da nó bị cháy khét lẹt. Hai con rồng lửa giống như hai sợi xích buộc chặt người con thú.
Nếu cứ thế này thì con thú sẽ bị đốt cháy thành tro bụi.
“Bổn tiên sao”, Lâm Chính chau mày: “Anh là thần tiên?”