Minh Đạo Tử có lẽ cũng không ngờ mình lại bị phán xét nhanh như vậy. Anh ta định giải thích nhưng có vẻ đối phương không cho cơ hội.
“Giết”.
Tiếng hô vang lên, toàn bộ đám tiên nhân thi triển chiêu pháp. Bùm bùm…Sức mạnh phi thăng phóng ra liên tục như sóng trào, tấn công về phía hai người Lâm Chính.
Minh Đạo Tử thất sức vội vàng né đòn. Thế nhưng đòn tấn công tới từ bốn phương tám hướng khiến anh ta không thẻ làm gì được.
Phải làm sao đây? Anh ta run rẩy, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này một đường sáng màu vàng giáng xuống bao trùm lấy anh ta. Đó chính là kẻ xâm nhập vào sơn cốc– Lâm Chính.
“Anh?”, Minh Đạo Tử há hốc miệng.
“Đi theo tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi ghì vai anh ta, điều khiển vòng sáng lao ra khỏi đám đông.
“Định đi sao? E rằng không dễ như vậy đâu”.
Để lại mạng đi nếu không chúng tôi sẽ phanh thây các người đấy”.
“Chém”
Một người giơ tay lên phóng ra hàn quang tạo thành một thanh kiếm chém về phía Lâm Chính. Cùng lúc này một người khác phóng ra sức mạnh ập xuống.
Không gian vặn vọ, méo mó. Dường như mọi đòn tấn công đều đổ dồn về phía hai người họ. Hai người căn bản không có đường lui.
“Mẹ kiếp các người quá đáng rồi đấy. Tưởng tôi dễ ức hiếp hay gì", thấy không thể chạy thoát, Minh Đạo Tử gầm lên, dùng toàn bộ sức mạnh để phản công.
Đã không sống được thì cũng phải cắn được vài phát. Thế nhưng Minh Đạo Tử còn chưa kịp làm gì thì bóng hình kia đã lại lướt qua.
Là Lâm Chính! Sức mạnh phi thăng trỗi dậy, luồng sáng vàng bao trùm lên người anh tạo thành lớp áo giáp với hai con rồng lửa cuốn quanh.
Đám đông căn bản không ngờ Lâm Chính lại phản công nên nhất thời không biết phải làm thế nào. Lâm Chính nhìn chăm chăm vào một người và quét Thiên Sinh Đao tới.
Bùm...Năm đường sét giáng xuống người họ tạo thành một mạng lưới tia sét cực lớn. Trong thời gian ngắn đám tiên nhân không thoát ra được. Họ tuyệt vọng nhìn biển lửa.