Lâm Chính vội vàng chữa khỏi bệnh cho người nhà Ngạo Tuyết sau đó lại về khu vực đóng quân. Lúc này những người nhiễm bệnh ở đây nhiều vô kể. Đâu đâu cũng là cáng thương. Mỗi người nằm trên cáng đều là một bệnh nhân.
“Minh chủ, sau khi anh tới vùng cực hàn, có rất nhiều liên minh khác đã âm thầm đánh lén núi Thiên Thần hơn nữa còn chiếm cứ cả khu này. Người của chúng tôi thương vong trầm trọng. Nhất là nhà họ Dục, có tới hơn nửa bị thương, đến cả cô Ái Nhiễm cũng...", Sở Thu đi theo sau khẽ nói.
“Ái Nhiễm làm sao rồi?”, Lâm Chính ghì mạnh vai Sở Thu và gào lên.
Sở Thu không nói gì chỉ nhìn về phía đỉnh tòa nhà Phượng Hải Các. Lâm Chính tái mặt. Phượng Hải Các là tòa nhà mà những ai không còn thể chữa trị được nữa sẽ được đưa tới.
Trên đỉnh lầu của tòa nhà có vài căn phòng giống như nhà xác vậy. Lâm Chính đẩy Sở Thu ra và lào đi Vu Hồng đang đứng trước giường bệnh.
Một bóng hình máu me bê bết nằm đó. Đó chính là Ái Nhiễm. Nhưng lúc này cô đã không còn thở nữa.
Máu trên người đã khô lại. Môi và da bắt đầu nhợt đi, ít nhất cô cũng đã chết được vài tiếng rồi.
Lâm Chính lao tới, lấy châm ra ghiêm lên người cô với ý đồ giúp cô sống lại. Thế nhưng khi châm ghim tới thì chúng lập tức gãy vụn.
“Minh chủ”
Vu Hồng vội nói: “Trong cơ thể của Ái Nhiễm có một nguồn sức mạnh kỳ lạ. Có nguồn khí tức đó dù chúng tôi có cứu chữa thế nào cũng không được. Luồng khí tức này giống như một loại độc dược mãn tĩnh, không ngừng tác động đến tim cô ấy...”
Lâm Chính nghe thấy vậy thì lấy HỒng Mông Long Châm ra ghim vào ngực Ái Nhiễm. Thế nhưng dù là Hồng Mông Long Châm thì cũng vô ích. Sau khi châm được ghim vào thì nguồn khí tức kia lại đẩy châm ra.
Cây châm bay bật ra ngoài, ghim lên tường. Lâm Chính bàng hoàng khi thấy vậy.
Nguồn tử khí này đáng sợ quá. Cơ thể ái nhiễm đã bị nguồn tử khí chiếm trọn Việc chữa trị là điều không thể.
Hơn nữa Ái Nhiễm đã chết quá năm giờ rồi. Còn chậm trễ thêm nữa thì dù Lâm Chính có khả năng hồi sinh người chết cũng không thể làm được gì.
Lâm Chính lấy Thiên Sinh Đao rạch một đường lên người Ái Nhiễm. Khí tức mãnh liệt bao trùm lấy cô gái. Cơ thể cô bỗng co giật.
Phụt...
Ngay sau đó cô ta nôn ra máu tươi. Máu từ mắt mũi, miệng, tai đều chảy ra ngoài. Thế nhưng cô gái vẫn không có dấu hiệu sống lại.
“Minh chủ không thể tiếp tục như thế này nữa. Sinh khí của Thiên Sinh Đạo xung đột với khí tức trong cơ thể cô ấy. Còn làm tiếp thì cô ấy sẽ nổ tung mất”, Vu Hồng vội ghì Ái Nhiễm.
“Vâng, nghe nói thế gia Độc Cô từng tiếp xúc với nhà họ Mãn nên có thể cậu Độc Cô Vấn có biết về người này...”