Thiên Huyền Nhất cứng họng, miệng mở to.
La Thành Thiên và những người khác đã mất hồn, lập tức hóa đá.
Đây là sức mạnh gì?
Đây còn là sức mạnh chân long không?
Chẳng lẽ Lâm tiên chủ đã đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, có thủ đoạn thần tiên rồi sao?
Đầu óc bọn họ trở nên trống rỗng, khó mà suy nghĩ.
“Thiên cốc chủ, thế nào? Sức mạnh này có được không?”.
Lâm Chính ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.
“Lâm tiên chủ… quả nhiên thiên phú dị bẩm, không tầm thường, khâm phục, khâm phục…”.
Thiên Huyền Nhất âm thầm nuốt nước bọt, chắp tay.
Lần này thái độ nói chuyện của ông ta cũng khách sáo hơn nhiều.
“Không… Không thể nào! Biến dị hai lần! Đây là kết quả của biến dị hai lần sao? Cốc chủ, không phải ông nói tỷ lệ thành công của biến dị hai lần còn chưa tới một phần mười hay sao? Sao tên nhóc đó… Lâm tiên chủ lại có thể thành công?”.
La Thành Tiên hoàn hồn lại, cả người hơi suy sụp.
“Một phần mười cũng chưa tới? Cách nói này đã là nói giảm rồi, thực tế là một phần nghìn, một phần vạn cơ hội cũng không có… Lâm tiên chủ, tôi cũng có cùng câu hỏi với La phó cốc chủ, sao cậu có thể làm được?”.
Thiên Huyền Nhất nhìn Lâm Chính, ánh mắt nóng bỏng, hỏi.
“May mắn, may mắn mà thôi”.
Lâm Chính cười đáp.
Thật ra chỉ dựa vào số khoáng thạch ở bề mặt để biến dị lần hai quả thật có xác suất rất thấp, một khi thất bại, hậu quả không thể tưởng tượng.
Nhưng dùng tinh hoa khoáng thạch ở lòng đất để biến dị thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều.
Mặc dù cũng không quá cao, nhưng Lâm Chính không còn lựa chọn nào khác.
Anh phải hoàn thành biến dị lần hai.
Không những để cứu Ái Nhiễm mà còn để cứu bản thân mình.
Thấy Lâm Chính trả lời cho qua như vậy, Thiên Huyền Nhất cũng không hỏi thêm.
Bây giờ trong lòng ông ta đã hiểu rõ.
Chắc chắn không thể đối đầu với người như Lâm Chính, chỉ có thể làm bạn!
Bây giờ có ra tay cũng đã muộn.
Thủ đoạn của Lâm Chính đủ để giết xuyên Tiên Cốc, an toàn rời đi, không ai giữ được anh.
“Đúng rồi Thiên cốc chủ, tôi có một chuyện nhỏ muốn nhờ ông giúp đỡ”.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Thiên Huyền Nhất ngạc nhiên, sau đó nói: “Lâm tiên chủ cứ nói”.
“Tôi muốn có một vài dược liệu, hi vọng Thiên cốc chủ không tiếc mà cho tôi”.
Lâm Chính đưa tờ giấy qua.
Trên giấy viết những dược liệu khi xưa đám người Ngạo Hàn Mai đến đây tìm.
Thiên Huyền Nhất sầm mặt, do dự một lúc rồi nói: “Lâm tiên chủ, những dược liệu mà cậu muốn đều là chí bảo của cốc tôi, cốc tôi dành thời gian gần trăm năm để nuôi trồng, cái nào cũng vô giá, cậu…”.
Nhìn thấy hòn đá đó, Thiên Huyền Nhất, La Thành Tiên và những người khác đều kinh ngạc.