“Ai?”
Trong màn đêm, một bóng hình cô độc bước tới. Thành viên của liên minh thấy vậy lập tức rút kiếm ra, hét lên đầy vẻ cảnh giác.
“Tôi”.
Bóng hình lạnh lùng lên tiếng. Đám người thấy vậy thì giật mình.
“Là Vu Hồng” .
“Một kẻ phản đồ như cô còn quay về đây làm gì?”
“Hạ gục cô ta”, đám đông tức giận chĩa kiếm về phía trước.
Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của Vu Hồng. Cô ta búng tay vài cái thì một luồng khí tức đã bao trùm xung quanh.
Đám người lao lên lập tức khựng người.
“Nghe đây, tôi có việc cần báo với Lâm minh chủ. Mọi người đưa tin, nếu để chậm trễ thì các người có mất cả nghìn cái đầu cũng không đền được đâu”.
Vu Hồng hừ giọng rồi lại búng tay. Lúc này đám người kia mới lấy lại trạng thái bình thường.
Nghe Vu Hồng nói vậy, bọn họ nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Vài người nhìn thấy Vu Hồng thì chỉ biết nói: “Cô ở đây đợi”, nói xong họ chạy vào trong.
Một lúc sau, thành chủ Nam Ly Thành, vân chủ sơn trang Vân Tiếu cùng vài người khác chạy lại.
“Vu Hồng, cô còn mặt mũi mà quay lại sao?”
Sở Thu tức giận chỉ tay thẳng mặt Vu Hồng: “Cái đồ vong ân bội nghĩa, cô còn về đây làm gì?”
“Vân trang chủ, mọi người đừng vội tức giận, nghe tôi giải thích”.
Vu Hồng thản nhiên nói: “Thực ra tôi không hề phản bội. Các vị vu oan cho tôi rồi. Tôi làm mọi chuyện cũng đều là vì liên minh thôi”.
“Vì liên minh sao? Vu HỒng, đừng tưởng chúng tôi không biết việc cô dẫn đường cho nhà họ Mã ám sát nhà chúng tôi. Nếu như không có minh chủ kịp thời ra tay thì Hạnh Nhi nhà tôi đã sớm mất mạng rồi. Tôi còn chưa tìm cô báo thù đấy”.
Thành chủ lạnh lùng nhìn cô ta.
“Đó là kế che mắt thôi. Thành chủ đại nhân, không phải Hạnh Nhi của ông vẫn sốt đó sao”, Vu Hồng nhún vai.
“Ý cô là gì?”, thành chủ chau mày.
“Tôi nói rồi, tôi không phản bội liên minh. Tôi đầu quân cho nhà họ Mãn là để làm nội gián, tìm tin tức của đối phương mà thôi. Mọi người nghi ngờ tôi rồi”.
Vu Hồng nói.
Dứt lời đám đông bất ngờ nhìn nhau.
“Lừa sao?”, Sở Thu chau mày nhìn các vị trưởng bối.
“Minh chủ, anh sao thế?”, cô ta hỏi.