“Dừng lại”, ông tổ hét lớn.
Tất cả đều lập tức dừng tấn công. Ông tổ không còn phóng ra chân lực nữa. Dần dần khí tức trong khu vực hỗn độn dần biến mất. Một vùng đất chân không xuất hiện.
Lâm Chính toàn thân đẫm máu quỳ ở đó. Thiên Sinh Đao rơi xuống bên cạnh, anh cúi đầu và thở hổn hển.
Anh đã không còn chút sức lực nào nữa rồi. Đám người Sở Thu thấy vậy vồi vàng lùi lại.
“Minh chủ”, Sở Thu quỳ xuống, rưng rưng nước mắt
“Minh chủ”.
“Minh chủ thua rồi sao?”
“Tại sao lại như thế...”
“Dù sao thì Lục Địa Thần Tiên mới thăng cấp cũng không thể bằng Lục Địa Thần Tiên lâu lăm mà...”
“Xong rồi...xong đời rồi...”
Người của Liên Minh Thanh Huyền hét lớn. Đám đông tuyệt vọng nhìn bóng hình cô độc bê bết máu và im lặng...
“Kết thúc rồi”, thành chủ nhắm mắt. Trang chủ Vân Tiếu nhìn và cũng không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
Ông tổ nhà họ Mãn bước tới Ông ta mỉm cười thản nhiên. Hôm nay ông ta đã xử lý một vị Lục Địa Thần Tiên rồi. Đây sẽ là một chiến tích cực lớn ở vực Diệt Vong.
Sự thất bại của một vị Lục Địa Thần Tiên sẽ gây chấn động toàn bộ vực Diệt Vong.Và dựa vào cái xác của Lâm Chính thì ông ta sẽ bước lên đỉnh cao huy hoàng.
“Đúng là đồ con sâu cái kiến. Tính ngông cuồng của cậu đã khiến cậu phải trả giá bằng mạng sống”
Ông Tổ mỉm cười: “Tôi định đi rồi nhưng cậu tự cao tự đại quá dám đuổi theo tôi. Giờ thì cậu hối hận chưa?”
Lâm Chính cúi đầu, không nói gì, miệng rớm máu.
“Vụt!!”
Ông tổ búng tay. Một đường kiếm quang chuyên tim Lâm Chính.
Ông ta là một người thận trọng. Khi thấy trái tim Lâm Chính bị đâm xuyên và anh ngã xuống đất thì ông ta mới yên tâm
“Giờ thì dùng đầu của cậu thông báo cho toàn bộ vực Diệt Vong biết từ nay về sau khu vực này sẽ do tôi thống trị”.
Đao và kiếm va chạm phát ra những tia lửa đáng sợ. Lâm Chính chộp chặt ông ta không buông và ghì ông ta xuống...