“Tướng Lâm! Việc này...”
Trình Sơn Hà há miệng ra nhưng không biết nên nói gì.
“Tướng Lâm, dù sao anh cũng không phải là binh lính ở Bắc Cảnh, tôi nghĩ tốt nhất anh đừng nhúng tay vào, chuyện ở chiến trường sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, nếu điều động toàn bộ binh lực ở chỗ này đi, quân An Thanh tấn công vào thì phải làm thế nào đây?”
Hứa Chỉ Sương sốt sắng, vội vàng ngăn cản.
“Có thể bảo một vài binh lính ở lại để ngăn chặn quân An Thanh, tôi nghĩ chắc chắn An Thanh đã nhận được bài học từ cứ điểm thứ ba rồi, trong một khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không dám hành động liều lĩnh đâu, chỉ cần chúng ta hành động nhanh chóng thì trong sáng sớm ngày mai, chúng ta có thể chiếm được căn cứ của An Thanh”.
Lâm Chính nói.
“Khởi hành từ Cương Sơn Lĩnh sao?”
“Đúng vậy!”
“Tướng Lâm, chẳng lẽ anh muốn nói với chúng tôi rằng anh định dùng tay không để đào cho chúng tôi một đường hầm hả?”
Một thống lĩnh trợn mắt hỏi.
“Tôi nghĩ việc này không khó lắm”.
Lâm Chính gật đầu.
“Ơ...”
Các thống lĩnh trừng mắt nhìn nhau, ai nấy đều cố hết sức nhịn cười, nhưng vì e ngại uy thế của Trình Sơn Hà, họ đều nhẫn nhịn kiềm chế.
“Tướng Lâm, lúc nãy Đại thống lĩnh đã nói rồi, với phương pháp của chúng ta, cần phải mất ít nhất một năm mới có thể đào xuyên qua Cương Sơn Lĩnh! Anh đào bằng tay kiểu gì được? Cho dù anh chỉ cần một ngày thì vào ngày hôm đó, chỉ cần có bất kỳ tiếng động nào khiến cho quân An Thanh chú ý, chúng sẽ gọi quân An Thanh trở về để cứu viện, vậy thì mọi chuyện đều sẽ kết thúc!”
Có người không nhịn được mà thuyết phục.
“Đúng đó Tướng Lâm, tôi cho rằng hay là anh quay về Giang Thành đi, chúng tôi có thể lo được Bắc Cảnh!”
Trình Sơn Hà tức giận vỗ bàn, nhìn chằm chằm Lâm Chính hét lên: “Cậu vượt quyền rồi! Tôi mới là chỉ huy của quân Bắc Cảnh! Hơn nữa, quân Bắc Cảnh bọn tôi chỉ nghe theo lệnh của long soái thứ hai là Thu Diệp long soái mà thôi! Nếu như cậu ép buộc ra quân lệnh, tôi sẽ có lý do để từ chối!”