“Đại tông thống, hàng tiền tuyết báo cáo. Quân An Thanh đang tăng tốc tiến quân”.
Khi đoàn quân đang tức tốc lao về phía biên giới phía Bắc thì một người chiến sĩ lên tiếng. Sóng của vùng này đã bị cắt đứt nên chỉ có thể dựa vào nhân lực để truyền tin.
“Chuyện gì vậy?”
“Lẽ nào quân An Thanh biến được hành động của chúng ta sao?”, các vị thống lĩnh tái mặt.
“Bọn họ giờ ở đâu?”, Trình Sơn Hà nhìn người chiến sĩ vừa báo cáo và hỏi.
“Đã đi qua Mã Xuyên rồi ạ” người chiến sĩ đáp.
“Cái gì?”
Phó thống soái đanh mắt, vội vàng chắp tay: “Đại tôn thống, nếu như đối phương đã qua Độ Mã Xuyên thì e rằng khi chúng ta tới được Mã Nhi Cốc sẽ chẳng còn thấy họ đâu nữa. Thời gian không kịp nữa, chúng ta phải đi đường tắt thôi, nếu không sẽ không thể chặn được họ, Lâm soái sẽ gặp nguy hiểm mất”.
“Đường tắt sau? Có đường tắt à?”, Trình Sơn Hà vội vàng ghì vai vị phó thống soái với vẻ kích động.
“Chúng ta có thể đi qua vực Trụy Ưng”, vị phó thống soái nói.
“Cái gì? Vực Trụy Ưng?”
“Phó thống soái, đó không phải là đường sao quân ta có thể đi được?”, người bên cạnh bàng hoàng.
700 vị chiến sĩ xếp thành hàng, sửa soạn thiết bị, cùng với lệnh của thống soái, họ nã đạn về phía quân An Thanh.