Sâm Hồng lẩy bẩy nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.
Lâm Chính nhìn chăm chăm vào huyết trận trước mặt: “Có biết huyết trận đó dùng để làm gì không?”
“Không...không biết”
“Đó là một cấm chế huyết trận dùng để khóa chặt các người, chỉ cần các người bước vào thì sẽ không thể nào thoát ra được”, Lâm Chính nói
“Thật sao?”
Nghe tới đây Sâm Hồng không tin cho lắm. Hắn chỉ biết tới kết giới chứ chưa từng nghe tới việc một cái hình vẽ có thể nhốt họ, không cho họ ra.
Trong nhận thức của Sâm Hồng, kết giới được tạo thành từ những đường sáng, còn hình vẽ này thì vô lý quá.
“Sâm Hồng đại nhân, các người còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tới, nhiệm vụ trậm trễ thì các người ăn đủ đấy”.
Maris đứng bên cạnh huyết trận chau mày, vội giục.
“Tới đây”
Sâm Hồng mỉm cười, ra hiệu với Lâm Chính sau đó đứng vào Lâm Chính suy nghĩ sau đó cũng bước vào theo.
Sau khi tất bước vào huyết trận thì lúc này bên trong đã có tới hàng trăm người.
Đám đông xếp hàng nhìn về phía trước. Những người dẫn đường thì tới đứng trước kết giới
Hai bên là những người mặc áo gió. Lúc này, một bà cụ chống gậy với mái tóc trắng bước ra.
Bà lão cũng khoác áo, khuôn mặt sau chiếc nón tái nhợt. Trên mặt còn nổi những cái nhọt trông không khác gì một con cóc ghẻ. Bà ta nở nụ cười quỷ dị nhìn đám người trong kết giới bằng vẻ hài lòng.
“Người tới đủ cả rồi chứ?”
“Bẩm đại nhân, tới đủ cả rồi”.
Bà lão bật cười. Dứt lời, Sâm Hồng bèn quay người trố tròn mắt nhìn Lâm Chính.