Tất cả mọi người có mặt, kể cả Bạch Họa Thủy đều bị lời nói của Lâm Chính làm cho sửng sốt.
Đặc biệt là Mặc Trần khó có thể tin vào tai mình.
"Lâm thần y! Cậu bị điên à?"
Bạch Họa Thủy bỗng nhiên đứng lên, bước lên phía trước lo lắng nói: "Cậu hiểu biết về Liệt Hỏa Thần Tông sao? Cậu biết thực lực của họ sao? Nếu thật sự giao đấu với Thần Tông, cậu tuyệt đối không phải đối thủ!"
"Bạch minh chủ, vậy bà có hiểu biết về Liệt Hỏa Thần Tông không?"
Lâm Chính bình thản nhìn bà ta rồi hỏi.
"Thương Minh chịu trách nhiệm chi trả kinh phí cho các hoạt động của họ. Tôi tiếp xúc với họ rất nhiều, sao có thể không biết thực lực của họ?"
"Vậy bà biết thực lực của tôi sao?"
Lâm Chính nhẹ nhàng hỏi.
Nghe xong lời này, Bạch Họa Thủy không nói nên lời.
"Sức mạnh của cậu? Hừ, Dương Hoa của cậu thì có gì thâm sâu đâu chứ?"
Mặc Trần lúc này đã hoàn hồn, hừ lạnh nói: "Tôi nói thật cho cậu biết, Dương Hoa của cậu trong mắt Đại hội chúng tôi chỉ là một tờ giấy trắng trong suốt mà thôi! Có chuyện gì về nó mà tôi không biết cơ chứ?"
"Việc gì ông cũng biết sao?" Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta.
"Chẳng thế thì sao?"
Mặc Trần vô cùng kiêu ngạo, lạnh lùng nói: "Dương Hoa được chia thành ba phần. Công ty Trách nhiệm hữu hạn Dương Hoa do Mã Hải kiểm soát. Công ty này chịu trách nhiệm phát triển ngành dược phẩm, điện ảnh và một số dây chuyền công nghiệp khác, đồng thời là trụ cột kinh tế quan trọng của Dương Hoa. Phần thứ hai là những cao thủ của Dương Hoa, họ lấy học viện Huyền Y Phái làm trụ sở. Những người này là những cao thủ mạnh mẽ mà cậu đã tập hợp từ khắp nơi trên thế giới trong những năm qua, hầu hết họ đều tinh thông cả y thuật và võ thuật. Họ có thể xem là những cao thủ hàng đầu trong nước! Về phần thứ ba, đây là nhóm lực lượng mà cậu đã tập hợp ở vực Diệt Vong! Mặc dù tôi không biết cậu đã tập hợp được lực lượng như thế nào ở vực Diệt Vong, nhưng tôi nghĩ chỉ những người đó thôi thì không đủ để uy hiếp Liệt Hỏa Thần Tông!"
Đại hội chỉ giới hạn trong lãnh thổ Long Quốc, ra đến nước ngoài thì phạm vi phủ sóng của họ không rộng.
Vực Diệt Vong nằm ở bên ngoài Long Quốc nên Đại hội có rất ít tin tức về nó. Đại hội không điều tra nhiều về những việc Lâm Chính làm ở vực Diệt Vong, chủ yếu là vì việc vượt qua hàng rào bão tự nhiên bên ngoài vực Diệt Vong rất khó khăn.
Lâm Chính lạnh nhạt nhìn thoáng qua Mặc Trần, quay người lại, bình tĩnh nói: "Mọi người có thể về được rồi".
Mặc Trần sửng sốt một chút, sau đó cau mày nói: "Vậy là cậu vẫn kiên quyết làm như vậy sao?"
"Tôi ghét nhất chính là bị người uy hiếp. Người kính ta một tấc, ta kính người một trượng. Nhưng nay Liệt Hỏa Thần Tông đã ra tay với người của tôi, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn!"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mặc Trần tức giận, đập bàn đứng dậy hét lớn: "Lâm thần y, cậu quá tự phụ! Đúng là rượu mừng không uống, uống rượu phạt!"
"Quả thực là quá kiêu ngạo!"
"Thành danh khi còn trẻ, khó tránh cái tôi cao hơn trời, không biết trời cao đất dày! Âu cũng là điều dễ hiểu!"
“Nhưng cậu ta đang tự đào hố chôn mình!”
"Cứng quá thì dễ gãy!"
Đám người trầm giọng bình phẩm, trách móc.
Biết rõ tính cách Lâm Chính nên Bạch Họa Thủy hít sâu một hơi, đành phải bỏ cuộc.
"Lâm thần y, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ!"
Bạch Họa Thủy thở dài.
"Chuyện này đã không thể thương lượng được nên chúng tôi cũng không phí lời nữa. Đi thôi!"
Mặc Trần lạnh lùng nói, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.
Đoàn người rời đi.
Lúc này, trong học viện Huyền Y Phái rộng lớn, người đông như kiến cỏ.