“Ông biết Cầm Kiếm Nữ à?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Cô con gái cả của nhà Cầm Kiếm ở khu vực Long Cân có thiên phú tuyệt vời, thực lực vô song, tôi từng có cơ hội gặp cô ta một lần”.
Tửu Ngọc nói, sau đó bước tới chắp tay: “Cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ”.
“Các người là ai, tạo sao lại bị người của Lũng Huyết Hoàng theo dõi vậy?”, Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói với vẻ khá thản nhiên.
“Chúng tôi...chỉ là tán tu...”, Tửu Ngọc do dự rồi nói.
“Chúng tôi không quen biết đám người đó, nhưng tôi nghĩ có lẽ là do ông tổ nhà họ Mãn”.
Lâm Chính nói: “Chúng tôi đang tìm ông tổ nhà họ Mãn, có lẽ bọn họ nghe thấy nên mới ra tay với chúng tôi”.
“Các người tìm ông tổ nhà họ mãn làm gì?”
“Kẻ đó có thù với tôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao?”
Cầm Kiếm Nữ nhìn Lâm Chính sau đó hừ giọng: “Ông tổ nhà họ Mãn là một trong những chiến tướng của Lũng Huyết Hoàng. Anh gây sự với kẻ đó, thì đám bậu xậu của Lũng Huyết Hoàng sao có thể bỏ qua cho anh được”.
“Hóa ra là vậy”.
“Ba tháng trước, Lũng Huyết Hoàng giết hại em trai của tôi. Tôi thề sẽ tiêu diệt kẻ đó, hai người cũng không làm gì được Lũng Huyết Hoàng đâu. Mọi người đã muốn giết lão tổ thì cùng đi với tôi đi”, Cầm Kiếm Nữ thản nhiên nói sau đó quay người đi về phía trước.
“Đại nhân”, Tửu Ngọc nhìn Lâm Chính.
“Thêm một người giúp đỡ chẳng phải tốt hơn sao? Đi theo thôi”, Lâm Chính cười nói.
Hai người đi cùng Cầm Kiếm Nữ. Thế nhưng những người đi cùng Cầm Kiếm Nữ có vẻ không hài lòng. Một người đàn ông tóc dài lập tức bước lên: “Hai người này không rõ là ai, hà tất phải dẫn theo họ. Nếu bọn họ có ý hại người thì có phải là chúng ta sẽ gặp họa. Huống hồ thực lực của bọn họ yếu như vậy, sẽ không giúp được gì cho chúng ta đâu. Chi bằng giết họ đi cho rồi”.
“Anh cũng nói là thực lực họ yếu đó, vậy mà anh còn sợ họ à?”
Cầm Kiếm Nữ lạnh lùng nói: “Huống hồ, đối với bọn họ tôi cũng có việc để dùng”.
Tửu Ngọc nghe thấy vậy chỉ lắc đầu: “Đại nhân, điều này liên quan tới rất nhiều thứ, khó nói lắm…”