“Là tôi”, Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao, tạo thế chuẩn bị tiêu diệt người này.
“Vậy thì dễ làm việc rồi”, người đàn ông cưỡi ngựa gật đầu sau đó nhấc kiếm lên, tuốt ra khỏi vỏ và vung về phía Lâm Chính.
Vụt...
Sức mạnh phi thăng phóng ra. Tốc độ nhanh tới mức khó tin. Lâm Chính còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức mạnh phi thăng nuốt gọn rồi.
Bùm bùm...
Sức mạnh phi thăng đập lê người anh, khiến ngay cả mặt đất cũng nứt toác. Cả không gian chao đảo, khói bụi bay mịt mù.
Cầm Kiếm Nữ run rẩy, bàng hoàng nhìn Lâm Chính.
Lẽ nào...Lâm Chính đã bị giết rồi sao? Cũng phải thôi. Đó là người hầu của Võ Thần cơ mà. Lâm Chính lấy cái gì ra để đối kháng chứ.
Cô ta sợ hãi, không thể nào làm quen ngay được. Tuy nhiên giờ cũng không phải lúc nghĩ tới những điều đó.
Cầm Kiếm Nữ vội vàng lùi lại, định bỏ chạy. Cô ta không dám đảm bảo kẻ kia sau khi giết Lâm Chính có giết luôn cô ta hay không.
Khói bụi lắng xuống.
Vị trí Lâm Chính đang đứng cũng trống trơn. Quả nhiên là chết rồi mà. Cầm Kiếm Nữ thở dài. Đột nhiên cô ta ý thức được điều gì đó bèn vội vàng đi tới vị trí đó.
Có một cái hố xuất hiện. Mặt đất hõm xuống.
Nếu như Lâm Chính đúng là như vậy thì đang trên cả thần tiên rồi. Những thiên tài của thế gia Cầm Kiếm sẽ chẳng khác gì đống rác rưởi.