"Đứng lại, Thái Thiên Võ Thần có lệnh, toàn bộ những người ra vào Long Tâm Thành đều phải bị lục soát. Các người mau xuống ngựa đi", tại cửa của Long Tâm Thành, hai đoàn người đang chặn ngựa của Lâm Chính và hét lên.
“Bị mù hay gì, không nhìn thấy cậu chủ Thương Lan Phúc của Thương Lan Võ Thần à? Lục soát, hay là mời Thương Lan Võ Thần đại nhân tới lục soát luôn”, Tửu Ngọc hét.
Đám đông nghe thấy cái tên Thương Lan Phúc thì tái mặt.
“Hóa ra là người của Thương Lan Võ Thần đại nhân. Thất lễ rồi. Mời các vị”, người đội trưởng đi đầu chạy bước nhỏ tới và mỉm cười.
Có bùa hộ mệnh là Thương Lan Võ Thần, đương nhiên không ai dám làm gì bọn họ.
Mấy người bèn đi ra ngoài...
“Ý gì chứ?”
“Con hoang mà cũng dám nghênh ngang à?"
“Cứ đợi đấy, để xem cậu ta đắc ý được bao lâu”.
Mấy người vừa đi khỏi thì đã có tiếng lầm bầm vọng tới. Sắc mặt Thương Lan Phúc trông vô cùng khó coi.
“Ngự Hồng, Tửu Ngọc ở lại đi”, vừa đi được một lúc thì Lâm Chính lên tiếng.
Hai người giật mình, quay qua nhìn anh: “Đại nhân, điều này...
“Hành động lần này có tôi Thương Lan Phúc và Hồng Nương là được rồi. Mọi người ở lại, thay tôi làm việc”.
“Thế nhưng..”
“Không cần nói nhiều nữa Bích Hồng. Tửu Ngọc không có tu vi, đi cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa việc tôi cần làm cũng không thể chậm trễ, không dựa vào Tửu Ngọc thì không thể làm được. Cô ở lại cùng ông ấy”, Lâm Chính trầm giọng.
Ngự Bích Hồng bặm môi, đôi mắt ánh lên vẻ không nỡ. Cô ta biết
Lâm Chính chẳng qua không muốn cô ta gặp nguy hiểm. Thế nhưng lý do của Lâm Chính cũng khiến cô ta không thể phản bác.
“Vâng đại nhân”, cô ta lên tiếng.
“Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ về sớm thôi”.
Lâm Chính thản nhiên nói sau đó nhìn Thương Lan Phúc và Hồng Nương rồi quất mông ngựa, lao đi.
Lâm Chính trố tròn mắt: “Không thể nào, khí tức này..”